Giang Lê Thanh thức tỉnh, hơn nữa còn bị trói buộc với một hệ thống. Đối phương tự xưng là hệ thống làm biếng, hơn nữa còn tận tình khuyên bảo dạy dỗ, nói rằng cô là nữ chính nhỏ bé đáng thương vô dụn …
Giang Lê Thanh thức tỉnh, hơn nữa còn bị trói buộc với một hệ thống.
Đối phương tự xưng là hệ thống làm biếng, hơn nữa còn tận tình khuyên bảo dạy dỗ, nói rằng cô là nữ chính nhỏ bé đáng thương vô dụng trong truyện ngược ngày xưa, cô cần phải… bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi lại, khi gặp chuyện chỉ có thể nằm yên một chỗ, đây là quy tắc của cá muối! Nhớ là không được ăn miếng trả miếng làm cốt truyện không thể tiếp tục giống mấy ký chủ trước.
“...” Giang Lê Thanh thoáng nghĩ ngợi: “Ý của mày là muốn tao làm một đứa vô dụng hả?”
Hệ thống: “Không phải, ý tôi là chúng ta phấn đấu trở thành cá mặn.”
Hiểu rồi.
Tóm lại vẫn là muốn cô làm một đứa vô dụng.
**
Cùng ngày hôm đó, ba mẹ ruột vừa đưa cô về nhà không lâu chỉ vào cô chửi ầm lên: “Nếu biết trước mày vô dụng như vậy, tao thà nhận con lợn trước cổng làng mày làm con gái còn hơn.”
Vừa dứt lời chưa được bao lâu, Giang Lê Thanh lợi dụng trời tối kéo con lợn kia về, đặt trước cửa phòng ba mẹ cô, hơn nữa còn nói sẽ nhường tên của mình cho con lợn này.
Hệ thống & ba mẹ: ???
**
Sau ngày hôm đó, từ trên xuống dưới nhà họ Giang đều cảm thấy đứa con gái vừa mới tìm về bị điên rồi.
Chồng sắp cưới vốn không ưa cô mở miệng mỉa mai: “Cô giỏi vậy thì sao không đến tìm chú nhỏ của tôi mà đính hôn đi? Tìm tôi làm gì?”
Vừa dứt lời, Giang Lê Thanh dùng điện thoại của vị hôn phu gọi cho người là chú ba kia: “Alo xin chào, có muốn kết hôn không?”
Đầu dây bên kia rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi: “Cô là?”
“Vợ sắp cưới của cháu trai anh.” Cô nói: “Cháu trai anh bảo tôi lấy anh.”
Chồng sắp cưới: “...”
Chú nhỏ của chồng sắp cưới: “...”
Hệ thống yếu ớt lên tiếng: [Ký chủ, cô còn nhớ rõ việc cô là đứa vô dụng... à không, cá mặn không?]
Giang Lê Thanh nói: Nhượng bộ, vâng lời, ngoan ngoãn, cô đều làm theo lời bọn họ rồi, sao lại không được xem là đứa vô dụng...à không, cá mặn?