Quyển 1 - Chương 1: Sư tôn pháo hôi

Trên đỉnh núi tuyết trắng xóa, tuyết phủ dày cả một tầng, mỗi bước chân dẫm lên đều kẽo kẹt rung động.

Bên trong màn sương trắng dày đặc là những bông tuyết lả tả rơi, che khuất con đường núi gồ ghề. Một nam tử thanh tao trong bộ đồ trắng dài, cõng trên lưng giỏ thuốc, lặng lẽ đứng đó. Khuôn mặt ôn hòa, thanh tú, ngũ quan tinh tế như được vẽ, đôi mắt sáng ngời tựa như ánh trăng rằm.

Tạ Phất Y vốn là diễn viên đóng vai chính trong các tiểu thuyết ngôn tình thuần ái. Tuy nhiên, trong một nhiệm vụ trước đây, cậu vô tình bị thương và mất đi một phần ký ức. Mặc dù cơ thể không bị ảnh hưởng gì, nhưng bộ phận vẫn cử cậu đến tĩnh dưỡng một thời gian tại vai phụ pháo hôi.

Vì vai phụ pháo hôi có ít đất diễn, không cần tốn nhiều tâm sức như vai chính, chỉ cần diễn theo thiết lập cốt truyện là có thể quay về ăn dưa.

Cậu đã đóng vai chính nhiều năm, một vai phụ pháo hôi còn không dễ như trở bàn tay sao?

Tạ Phất Y không có bản đầy đủ của tiểu thuyết, chỉ có một bản tóm tắt sơ lược liên quan đến phần cốt truyện của mình.

Lần này, cậu bước vào một quyển tiểu thuyết huyền huyễn tiên hiệp thuần ái, kể về mối tình sâu đậm giữa Chiến thần thượng cổ Giao Long Diệp Bạch Tiêu và Nguyệt Hoa, tông chủ của Dao Tiên.

Trăm năm trước, trong cuộc chiến giữa thần và ma, Chiến thần thượng cổ Giao Long Diệp Bạch Tiêu đã phong ấn Ma Tôn Xích Dã, nhưng bản thân cũng bị trọng thương và chìm vào giấc ngủ say. Lời đồn rằng sau trăm năm, ma đầu diệt thế sẽ tái xuất, chỉ có Long Thần xuất hiện mới có thể cứu vớt chúng sinh. Nguyệt Hoa, tông chủ Dao Tiên, đã dẫn dắt tông môn đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Long Thần.

Mà Tạ Phất Y lại đóng vai sư tôn độc ác, là vai ác pháo hôi trong giai đoạn đầu của vai chính công. Cậu chỉ là một tu sĩ tu luyện đan dược ở chân núi Dao Tiên. Vô tình nhặt được Diệp Bạch Tiêu bị trọng thương và ngủ say suốt trăm năm. Lúc này, Diệp Bạch Tiêu đã hoàn toàn mất đi ký ức, nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa một linh lực vô cùng thâm hậu. Cậu lấy cớ chữa thương cho Diệp Bạch Tiêu để đưa Diệp Bạch Tiêu về nhà, nhưng thực ra là muốn lợi dụng linh lực vô tận trong cơ thể Diệp Bạch Tiêu.

Đối với Tạ Phất Y, người am hiểu về luyện đan, Diệp Bạch Tiêu lúc này chẳng khác nào một kho báu chưa được khai phá, thích hợp nhất để luyện thành thần đan để tăng tu vi cho chính mình.

Diệp Bạch Tiêu sau khi ngủ say trăm năm và mất đi ký ức thì có tâm tính như trẻ sơ sinh, không hiểu lòng dạ đen tối của con người. Mỗi ngày, anh bị Tạ Phất Y lấy cớ nghiên cứu dược liệu để chữa trị vết thương cho mình, cắt thịt lấy máu, sử dụng phương pháp luyện đan cấm kỵ…

May mắn thay, không lâu sau, Nguyệt Hoa, tông chủ Dao Tiên, vô tình đi ngang qua đây, đã đưa Diệp Bạch Tiêu đã mất đi ký ức đến Dao Tiên và bái anh làm thầy. Còn Tạ Phất Y thì bị phế tu vi, ném vào lò luyện đan, thiêu chết trong biển lửa.

Lúc này, Tạ Phất Y nhìn thấy một sinh vật nhỏ bé giống như con rắn xuất hiện trong hố tuyết trước mặt. Toàn thân nó màu trắng bạc, quấn quanh thân mình chỉ to bằng bàn tay, nhưng trên người lại có vô số vết thương nhỏ xíu, được bao quanh bởi một vòng ánh sáng tím lấp lánh. Vết thương không ngừng vỡ ra rồi lại không ngừng tự chữa lành.

Tạ Phất Y so sánh với miêu tả về vai chính công trong nguyên tác tiểu thuyết, thật sự không thể nào liên hệ được “con rắn nhỏ” đầy thương tích trước mặt này với Chiến thần Giao Long thượng cổ có thể che trời lấp đất.

May mắn cảm nhận được trong cơ thể đối phương chứa đựng linh lực thâm hậu khiến cậu có chút xác nhận, đây hẳn là chính là nhân vật chính công Diệp Bạch Tiêu, chiến thần mạnh nhất thế giới này.

Cho nên, cậu chỉ cần mang con rắn nhỏ này trước mặt mình về, thỉnh thoảng cho nó uống máu, cắt thịt, chờ đến khi nhân vật chính chịu đến cửa ném cậu vào lò luyện đan, vậy là đại công cáo thành!

Tạ Phất Y xác nhận xong cốt truyện chỉ cảm thấy mỹ mãn, cậu trước nay chưa từng sắm vai quá như vậy.

Nhẹ nhàng ôm lấy nhân vật, không khỏi cong cong môi, nửa ngồi xổm xuống ôm tiểu long vào lòng bàn tay.

“Tiểu gia hỏa, ngươi sao lại bị thương nặng như vậy? Đừng sợ, ta mang ngươi trở về bôi thuốc.”

m thanh ôn nhu vang lên trong khu rừng vắng, như tiếng ngọc thạch va chạm, mang theo từng trận ấm áp.

Ánh sáng tím vốn sắp bùng nổ phản kích trong nháy mắt tiêu tan, người đàn ông tùy ý ôm lấy nó vào lòng bàn tay, tiểu long khẽ vẫy vẫy cái đuôi dài, chạm vào da thịt ấm áp của đối phương, còn mang theo từng đợt hương thuốc thoang thoảng.

……

Chỗ sơn cốc này quanh năm sương mù bao phủ, được xưng là Sương Mù Cốc. Nó có địa hình kỳ lạ, mà chỗ chân núi Dao Tiên, lại cách một cái sông, không dễ bị người phát hiện.

Tạ Phất Y từ nhỏ được tiên nhân trong cốc Dược Khâu nhận nuôi, bái hắn làm thầy, cùng hắn tu luyện. Chỉ là Tạ Phất Y thể chất yếu kém, tu luyện nhiều năm, linh lực vẫn thấp kém. Nhưng cậu có thiên phú luyện thuốc, sau khi Dược Khâu qua đời, trong cốc này chỉ còn lại cậu và đệ tử Minh Thanh.

Tạ Phất Y đi đến một chỗ đất bằng trong cốc, nơi đó có ba gian nhà gỗ được sắp xếp ngay ngắn, ngoài phòng một người đang quét tuyết trong sân, đúng là đệ tử Minh Thanh mà Tạ Phất Y nhặt về.

Minh Thanh từ xa nhìn thấy cậu trở về, lập tức tiến lên mấy bước to đón lấy giỏ thuốc, “Sư tôn, ngài đã trở lại? Không bị thương chứ? Đường núi gập ghềnh, ngài muốn dược liệu gì nói cùng ta, ta đi tìm là được.”

Minh Thanh ngũ quan đoan chính, chỉ là nửa khuôn mặt đều là vết bớt đen nhánh, vì vết bớt này, hắn từ nhỏ đã bị người ta khi dễ. Tạ Phất Y có một lần xuất cốc vừa lúc gặp được hắn bị đánh trọng thương ném ở ven đường. Minh Thanh hướng cậu cầu cứu, cậu nghĩ trong cốc thiếu người nấu cơm quét dọn, liền thuận tay đưa về.