[TG1] - Chương 1: Đại tướng quân ca ca × quý phi muội muội

"Đi truyền tin cho ca ca, bảo anh ấy vào cung gặp ta."

“Vâng, Nương nương.” Cố Thanh Y cất bút đi, nhìn quyển kinh Phật được viết tay chỉnh tề mà nàng vừa chép, cảm thấy kích động một hồ, hung hăng ném quyển kinh này xuống đất, bút lông bay tả tơi.

Lương Nặc vừa mở cửa nhìn thấy cảnh này liền đưa khay bánh với đủ loại bánh trong tay, ngồi xổm xuống nhặt từng tờ giấy một.

"Nương nương tội gì mà phiền muộn, Đại tướng quân đã biết hoàng đế cấm người truyền tin sẽ không để bọn họ tiện nghi. Nếu như Nương nương tức giận như vậy, tướng quân sẽ cảm thấy đau khổ, về phần Oánh Tiệp Dư kia, nàng chỉ là con gái của một viên quan Ngũ phẩm thôi. Đại tướng quân không cần ra lệnh, chỉ cần không thích hắn, ngày sau hắn có thể trở thành tù nhân, Oánh Tiệp Dư còn không phải cầu xin ngài tha mạng sao? ? "

“Hừm, Ả kia kia không phải mượn năng lực của phụ thân, mà mượn sức mạnh của hoàng thượng.”

Cố Thanh Y vẫn còn có chút tức giận, nàng đã có thể trở thành quý phi vậy mà bây giờ vẫn bị thất sủng. Lương Nặc khẽ thở dài, cô sắp xếp lại đống giấy tờ đã nhặt được đặt lại trên bàn làm việc.

“Ả mượn quyền lực của hoàng thượng thì có ích lợi gì, nương nương là mượn quyền lực của đại tướng quân! Nếu Nương nương thật sự không thể dung túng nàng, tướng quân sẽ không để nàng ở trên đời này ngáng đường Nương. Ngay cả khi hoàng đế bảo vệ có bảo vệ ả. . . . . . "

"Lương Nặc ăn nói cẩn thận. Đây là trong cung điện, không phải trong Phủ đại tướng quân."

Lý ma ma biết cô gái nhỏ đang mất bình tĩnh, vội vàng chạy đến và nghe thấy Lương Nặc truyền đạt lại là người duy nhất trên đời có thể bảo vệ nương chính là tướng quân, nàng không phủ nhận tướng quân đối với nương rất tốt, nhưng nàng không thể để nương nương ảo tưởng rằng ca ca nàng đáng tin cậy hơn phu quân nàng. Nàng thậm chí còn cảm thấy vị tướng quân đã đóng một vai trò quan trọng trong việc khiến quan hệ giữa hoàng đế và nương nương nhà mình trở nên như vậy.

Lương Nặc bĩu môi, tuy rằng không đáp lại, nhưng thái độ thừa nhận sai lầm vô dụng, vẻ mặt lãnh đạm, kích động trong lòng Lý ma ma nổi giận, "Nương nương, nhìn nàng ta đi, nương nương bây giờ là người của hoàng thượng rồi. Làm thế nào có thể đến gặp tướng quân khi có chuyện? "

"Ma ma, con nghĩ Lương Nặc nói đúng. Chỉ cần ca ca còn ở đây, trên đời này sẽ không có kẻ nào dám khi dễ ta. Nhưng hoàng thượng không có ích lợi gì, hắn đã giúp con ả Oánh Tiệp Du làm cho ta mata mặt. Không thể tha thứ được."

Nhắc tới Oánh Tiệp Dư khuôn mặt Cố Thanh Y tràn đầy tức giận.

" Nương... "

"Mama, đừng thuyết phục ta. Ta đã yêu cầu Thiều Hoa truyền tin đến ca ca và yêu cầu anh ấy đến gặp ta trong cung điện. Không ai có thể sống một cuộc sống yên ổn sau khi khi dễ ta."

“Ai, lão nô không quản được nương nương.”

Lý ma ma thở dài, hành lễ với Cố Thanh Y rồi đi xuống.

Khi Cố Thanh Trạch nhận được bức thư của Thiều Hoa đã là nửa đêm, “Tại sao không ai nói với ta rằng muội muội đang bị giam giữ.” Anh vội vàng đọc bức thư và hỏi một cách sắc bén.

"Là ...là ...là phu nhân ra lệnh." Lính gác bóng tối cảm thấy sự tức giận của chủ nhân và vội vàng quỳ xuống, "Phu nhân nói rằng tin tức của tiểu thư đều báo cho phu nhân, phu nhân sẽ giải quyết. Không cần phiền tướng quân. "