"Tâm Sự" Yêu Gái Dịch Vụ Và Cái Kết

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Chuyện xảy ra đã lâu rồi, đáng lẽ mình đã quên từ lâu rồi, những kỉ niệm với em có buồn có vui, có những lúc day dứt ân hận nhưng có những khi là những lúc ngồi cười một  …
Xem Thêm

Chương 1
Yêu gái dịch vụ và cái kết

Đầu tiên mình xin lỗi các đồng râm vì tính mình nó dài dòng văn tự quen viết dây cà ra dây muống lan man xuống chỗ dây cần. Có gì sai anh em bỏ qua cho mình, mình cũng già rồi nên yếu anh em to tiếng nặng lời mình dễ tổn thương lắm ý.

Chuyện xảy ra đã lâu rồi, đáng lẽ mình đã quên từ lâu rồi, những kỉ niệm với em có buồn có vui, có những lúc day dứt ân hận nhưng có những khi là những lúc ngồi cười một mình. Anh muốn quên em đi như một người dưng bước qua đường nhưng cũng có khi anh cố lần theo dấu em để rồi bần thần nhìn em vẫn ổn bên người khác.

“ Ta gặp nhau vào một chiều thu tháng mười….”Nhanh thật, mới thế mà đã 3 năm rồi….

- Dạo này mày uống rượu như uống nước vối rồi đấy H.- Bà chị mình nhìn mình lườm lườm.

- Đâu có đâu chị- mình lè nhè, hồi ấy mới tập tọe uống rượu thôi nên cũng nát, độ 1l là mình có thể đi cà khịa khắp quán rồi, giờ mình đã chín chắn hơn , uống 1l mình hiền lành ngủ ngay tại quán-chi thấy em uống nước vối lúc nào mà bảo em uống rượu như nước vối. Giờ mà đặt một cốc rượu cạnh một cốc vối là em uống rượu ngay.

- Dạo này mày nát gần bằng anh hồi xưa rồi H.- Ông anh họ mình vỗ vai

Nói qua về ông anh họ mình,tên K, ông ấy năm nay gần 30 rồi nhưng chưa học xong, bận chơi và …học. Được cái ông ấy chăm học, chăm thi, học chán khối A ông ấy đá sang cả H, K, D chừa khối B vì yếu Sinh nên không thi được. Chán ở trong nước nên đá qua nước ngoài du học luôn. Mình nhiễm thói hư tật xấu, rượu chè cờ bạc gái mú là do ông này mà ra cả.

- Thế sang đấy anh cai được nát à?- Chị mình hỏi ổng- Hồi xưa 4 anh chị em 2 chai nếp mới ngồi bờ hồ Hồ đắc Di ngồi xem người ta vợt cá chim mãi, ha ha.

- Sang đấy làm quái gì có tiền mà uống rượu, chưa có cái chỗ nào rượu rẻ như bên mình. Tao lại ở phía Bắc ( Nhật Bản) thành ra đ’ cả có đồng hương luôn. Mấy thằng ở dưới nó hay nấu rượu bằng bột mì, uống chua vãi. Đi có vài năm về mà thằng ngày xưa ngồi sau xe mình nôn kín cả cái áo mồi tửu lượng nó đã đè bẹp mình rồi.

- Nói thật, giờ em chán đời nên uống rượu đ’ biết say nữa anh ơi.

- Mày chém.- Chị bĩu môi- Mày nói thế thì tao uống bằng 4 mày.

- Thôi hai đứa này luyên thuyên. Đang vui lại lôi nhau ra xem ai khổ hơn à. V.A mày có biết chỗ nào chơi bời được không? Uống xong mấy anh em đi tăng 2.

V.A là tên thằng em họ của mình, nó thì cũng chơi bời ngang ông anh kia nhưng thi không tốt bằng lão nên chưa học xong trường nào vẫn lang thang ngoài trường đời. À quên giới thiệu, bà L là chị ruột mình. Thôi nhân vật này tập này mình cho té vì sau đó là mấy anh em mình dắt díu nhau đi chơi gái nên bà ấy về mất.

Nhảy cóc câu chuyện hơi nhanh một tí, từ HBT chả hiểu lão K mượn đâu được con spark 2 chỗ biển D, lôi thêm được 2 chiến hữu nữa nhét đầy xe, mấy anh em đóng thẳng sang cầu Vĩnh Tuy đi về Từ Sơn. Xin lỗi anh em nào rì viu về khu Chùa Dận trên voz này, mình nói thật dưới ấy xách dép cho NKT với TDH chứ nói chưa nói đến tầm đồ sơn, quất lâm, hải thịnh. Ba anh em mình đi qua 3 cái nhà nghỉ 4 cái quán karaoke thì bị từ chối cả 7, chắc chúng nó tưởng ông anh mình là sự chìm đi đánh án nên đến cái thứ 8 cử thằng em vào thì chủ quán gật cái rụp. Ngỡ tưởng được xả trym ai ngà bà ấy dòng 3 anh em đi 4 vòng Từ Sơn nữa mới tới cái ổ nhền nhện bẩn bẩn nằm gần đường cái. Tác phong thì công nghiệp, gái thì xấu, nào là đứng xếp hàng chọn, nào là trẻ đẹp, đệt mợ hư cấu, rì viu như con cờ cờ. Ông anh mình vớ ngay 1 con bỏ cả quần áo chạy tháo thân sang phòng khác để chạy sô, còn mình vớ phải một con cá sấu già và xệ vl, đòi đổi thì nó đá sang con ở phòng bên cạnh, hóa ra con ấy cũng là do em mình đổi mà có, mình hỏi thêm còn không? Nó bảo hết rồi, không đá thì thôi.

Lúc về Hn mình phải can mãi ông anh mới không cà khịa với mấy con xe tai, vừa đi ông ấy vừa chửi về tới tận cầu Đuống. May mà thằng em mình lúc này tỉnh rượu mới nhớ ra cái chỗ chơi bời của nó bên Đông Anh, chả cần nói ông anh mình bẻ lái sang phía thị trấn luôn. Lòng vòng mãi cũng tìm được quán karaoke bên bờ kênh thum thủm. Bên ngoài là dãy nhà cấp 4 xập xệ không biển hiệu, nhưng bước vào trong phòng hát thì khủng vô cùng chẳng khác gì vip trên phố. Thằng em mình ghé tai đứa phục vụ nói thầm mấy câu thằng kia gật gù ra vẻ hiểu hiểu rồi ra ngoài gọi to

- Cho 5 tiểu thư vào đê.

Mình toan ra hiệu bảo một thôi cũng được, thì thằng em hiểu ý xua tay nói

- Anh cứ yên tâm, 5 em ở đây chỉ bằng 1 ở trên phố thôi mà chiều gấp tỉ lần, tí anh cứ đi rồi biết.

- Ờ.

Một lúc sau thì có 3 em vào phòng, 2 em mặc áo dây nhìn nở nang phết, còn một em khoác áo khoác, đệt mợ. Con áo khoác nó ngồi bâu mẹ nó luôn vào chỗ mình. Hai đứa kia tự nhiên rót bia đổ đầy cốc , một đứa ôm luôn lấy anh mình đang hát dở. Được cái mình để ý mấy lần đi sau này, mấy con bé này rất biết điều dù quen hay lạ không bao giờ tự ý bóc đồ ăn trên bàn như mấy em tiếp viên trên phố, đi hát xong bò khô, hạt dẻ, bánh kẹo gần như bao giờ cũng còn nguyên.

Ông anh mình và thằng em thi nhau gào, bóp xôi các kiểu, còn mình, phần vì ngại phần vì bắt đầu thấm rượu nên gục gặc ngồi trên bàn không nói năng gì. Thực ra thi thoảng mình cũng có quay lại nhìn em của mình nhưng lần nào con bé cũng chằm chằm nhìn mình như kiểu sinh vật lạ. Cuối cùng, em nó ghé tai mình nói

- Anh mới đi lần đầu hả?- Con bé hỏi khẽ

- Không- Mình chối

- Nếu anh không ưng em, để em bảo anh cường đổi người khác nhé.

- À không.- Mình vội vàng phân bua, rồi như để chữa ngượng- Anh vào đây mấy lần rồi mà, nhưng chưa gặp em bao giờ. Hnay anh say quá cứ kệ anh đi

- Mấy hôm trước em về quê.-Con bé ôm ngang người mình như người yêu lâu không gặp chuẩn bị làm nũng vậy.- Anh hát bài gì để em chọn nhé.

- Thôi kệ, anh đi thế này vui mấy ông anh thôi chứ anh hát hò gì đâu. Vào đây sờ mó tí thôi.- Mình nói bạo.

- Dạ vâng.

- Nghe giọng em hơi ngạt, em ốm à?- mình hỏi một câu bâng quơ trong lúc say thôi, chẳng ngờ vì câu hỏi này mà lại khiến em chú ý. Em nó mở to mắt ngạc nhiên nhìn mình cười. Mình thề đấy là môt nụ cười rất tự nhiên

- Vâng, em cúm. Anh có sợ lây không?

- Không, trong người anh nó bão hòa cồn rồi. Haha.

Rồi mọi chuyện diễn ra như một buổi đi chơi bình thường thôi, mấy ông anh mình hát hò, uống thêm cỡ nửa két bia nữa rồi song ca, đơn ca các kiểu. Chỉ duy có mình thi thoảng đá được vài câu ngang phè phè rồi ngồi thụt một góc với em của mình.tuy nhiên có điều là em nó ôm mình chặt xong lăn ra ngủ hồn nhiên mặc cho có tiếng thét gào bên tai. Một hai phút chả sang đằng này đằng đẵng nửa tiếng, tay mình bắt đầu mỏi nhừ vì không dám cựa quậy sơ em nó thức giấc ( ga lăng mà lại), mấy người bắt đầu chú ý đến mình và cười cười, con bé tiếp viên bên cạnh định đánh thức em nó dậy thì mình suỵt ra hiệu cứ để im đó “ nó ốm đấy” mình nhắc lại.

Mùi hương con gái, vâng chính xác là mùi một loại dầu gội hay sữa tắm nào đó quyện với mùi con gái tạo ra cái mùi rất lạ chứ không phải mùi nước hoa rẻ tiền mà mấy em hàng hay xốc. Cái mùi đó làm máu dê nổi lên, mình khẽ chạm ngực em ấy ở bên ngoài rồi cái tay cứ lần xuống thấp dần, thấp dần. Thi thoảng thấy em ấy giật thot mình một cái, ai phải ôm gấu ngủ đêm rồi mới biết cái kiểu con gái giật mình khi ngủ nó như thế nào, mỗi khi em nó như vậy mình lại hơi hoảng, dừng lại dò xét xem em ấy tỉnh hay chưa. Cảm giác lén lút kì lạ mặc dù ở bàn bên mấy ông anh mình thọc hẳn tay vào trong từ lâu rồi, có ông còn vạch ra rõ cả màu áσ ɭóŧ hỏi mình

- H ơi, của anh đỏ này, của mày màu gì.- Cười nham nhở

- Đen anh ạ.- mình cũng cười lại

- Màu trắng chứ.- Con bé khẽ thì thầm bên tai mình.

- Dậy rồi à. Mệt cứ ngủ đi, hay anh để em về phòng nhé ( mấy em nó ở phòng bên trong đằng sau khu hát này, ở tập thể)

- Ngủ được một giấc anh ạ.Anh đẩy em về bây giờ lại phải đi tiếp khách khác cũng thế thôi.

- Thế đi rửa mặt đi cho tỉnh táo, hay em ngủ nữa?

- Em đi rửa mặt, ngồi cạnh anh thế này ngủ mãi sao tiện, đợi em tí.

Em nó đứng dậy làm mình tần ngần nhìn theo dáng một lúc, cũng cao ráo xinh xắn, vậy mà… Mình tặc lưỡi đi ra ngoài gọi nhân viên hỏi nhỏ mấy câu, độ 15 phút sau thì nó bê vào một tô mì tôm 2 trứng to tú ụ. Mình đẩy về phía con bé cười

- Ăn đi em, chắc đói.

Con bé tròn mắt nhìn mình một lúc rồi cười ngặt

- Anh mời em à, ôi chết cười, sao anh không bảo em tự đi nấu. Như thế thì không bị tính tiền.

- Tiếc gì đâu. Em ăn đi.

Em nó cũng không khách sáo cầm đũa mời mình xong ăn mì rùm rụp, vì cái vụ tô mì ấy mà mình bị hội anh e trêu suốt. Thực ra mọi hành động của mình lúc ấy là do men làm nhiều hơn là do người làm nếu tỉnh táo mình không bao giờ thế

- Anh ăn không.- Con bé dứ dứ đũa mình vào mũi mình

- Không.

- Chê đũa em bẩn à.

- Không mà.

- Thế há mồm ra em đút cho nào.

Mình chả hiểu sao cũng răm rắp nghe theo cứ thế hai đứa chia nhau nốt chỗ mì còn lại thậm chí đến cả miếng lòng trắng trứng. Ăn xong con bé có vẻ khỏe, ôm mình chặt hơn, hát thêm vài bài. Công nhận con bé hát hay hơn hẳn, không ngang ngang như mấy em xôi thịt còn lại. Con bé thấy mình gật gù nghe nên quay sang khoe

- Bài gì em cũng hát được anh ạ, anh hát với em nhé.

- Thôi.

- Để em chọn bài cho anh hát còn em bè cho.

- Ôm em là đủ rồi.

- Anh dẻo mồm nhờ.

Con bé cười, hai đứa có nói luyên thuyên môt hồi nữa một tay nó cứ hát còn một tay đan vào tay mình xong sờ sờ cái nhẫn bạc ở ngón áp út

- Anh có vợ rồi à?

- Chưa, có đâu.

- Chối làm gì, em chỉ hỏi vậy thôi.

- À,- Mình giơ 2 bàn tay lên cho em nó xem rồi chỉ lần lượt từng chỗ- Đây là của người yêu cũ năm 2007 ( ngón nhẫn bên trái), cái này của người yêu cũ năm 2010 ( vòng tay bên phải), còn cái này của người yêu cũ năm 2013. Còn nốt này của bồ ( vết tàn thuốc lá châm vào tay).

- Lắm nyc thế, thế bây giờ?

- Không phải giờ đang ngồi với em sao, hỏi làm gì.

Em nó chẳng nói gì nữa, rúc vào lòng mình ôm rất chặt rồi cứ vậy đến lúc về. Đến tận lúc lên taxi, mình giả vờ quay lại đi vệ sinh tìm đến cửa phòng em nó gõ nhẹ rồi lục túi định dúi vào tay em nó ít tiền nhưng khốn nạn, bao nhiêu tiền để quên sạch ở nhà( tính mình bị hâm, nếu đi chơi bo rất nhiều lại hay tranh giả tiền, lắm khi tỉnh lại nhớ ra thì xót của nên đi uống toàn để ví nhà mai campuchia sau) mò mẫm khắp người được chẵn 50k. Mình định quay đi thì em nó ra mở cửa, không kịp nữa, đành gãi đầu gãi tai ấn vội vào tay em nó

- Đưa em mua thuốc.

- Anh hâm à, em không lấy đâu. Em nhận tiền của rồi.- Lúc ấy em nó chưa kịp nhìn là bao nhiêu.

- Thực ra anh không định đưa vậy đâu, em thong cảm anh để quên tiền ở nhà,lần sau quay lại anh sẽ đưa nhiều hơn

Con bé mới nhìn lại tờ tiền trên tay mới khẽ cười ( không phải cười đểu)

- Lần này em nhận, nhưng nếu lần sau anh đưa thì em sẽ không tiếp anh nữa.

- Ừ, hì.Giữ sức khỏe nhé.

- Vâng.

Mình lủi thủi đi nhanh ra phía xe không lại sợ mấy ông kêu đi đâu mà lâu thế. Vừa mở được cánh cửa xe ra thì có bàn tay ôm chặt mình từ phía sau cùng tiếng khẽ thì tầm như sợ ai nghe được

- Anh nhớ quay lại nhé.

Xong con bé chạy biến đi mất vào trong không kịp để mình nói gì, hóa ra nó đi theo tiễn mà mình không biết.

Mấy ông anh trêu mình suốt cả đêm vì vụ ấy và vụ mì tôm hai trứng nhưng rồi cũng quên sạch chẳng còn nhớ gì sau mấy hôm. Chỉ có mình có bị lây cúm khụt khịt một tuần liền báo hại bà chị phải chăm. Thực ra mình nghĩ mình cũng sẽ quên, nhưng mùi đứa con gái ấy ám chặt áo mình suốt đêm, suốt cả ngày hôm sau thậm chí mình cởi ra vất cuối giường cả tuần đến khi chị mình nhặt lên đem đi giặt vẫn còn thoang thoảng mùi. Bà ấy sinh nghi tra hỏi mình lên xuống vì tưởng mình mới có người yêu mà giấu. Mình cũng thật thà kể hết cho bà nghe, chị em mình ít giấu nhau mấy chuyện chơi bời này. Nghe xong bà ấy tặc lưỡi phán

- Con này khéo, biết giữ khách cho quán.

- Sao chị nghĩ thế.

- Vì nó ôm mày, làm mày nhớ lần sau mày lại đến.

Mình im lặng, ngồi ngần ngừ một lúc mới nghĩ ra lý do phản biện

- Nhưng những đứa khác có ôm ai như vậy đâu.

- Cần quái gì phải đứa nào cũng ôm, thế lại thành ra đại trà đ’ có gì đặc sắc. Mày gà lắm em ạ.

Mình không biết bà ấy nói vậy có phải không nhưng cũng chẳng cãi thêm nữa, chỉ dặn lòng là nhất định phải quay lại đấy. Vì em đấy, người con gái đặc biệt ạ.

Đêm khuya buồn ngủ quá mai mình lại hầu chuyện các đồng râm tiếp nhé

Thêm Bình Luận