Chương 1

Sau khi chiếc đèn cuối cùng trên đường đua xe tắt đi.

Tạ Diễn cuối cùng cũng gọi điện thoại lại cho tôi.

Phía bên kia ồn ào, hắn có chút không nhịn được mà hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tôi im lặng một lúc.

Đang muốn mở miệng hỏi hắn xem vì sao không đến cuộc hẹn kỷ niệm mười năm thì một giọng nữ yêu kiều mềm mại xen vào: “Cậu Tạ, đáng ghét quá!”

Tạ Diễn thay đổi sự không kiên nhẫn, trêu chọc cô nàng vài câu rồi mới nhớ đến hình như tôi còn đang nghe máy.

Hắn lúng túng ho một tiếng: “Không có việc gì thì cứ như vậy đã, anh ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn.”

Nói xong thì muốn cúp điện thoại.

Tôi vội vàng gọi hắn lại: “Chờ đã!”

Bên kia hững hờ ừ một tiếng, tôi nhìn về phía bữa tiệc ngoài trời đã được chuẩn bị kỹ lưỡng trong nhiều ngày, mệt mỏi thở ra một hơi, giả vờ thả lỏng nói:

“Tạ Diễn, chúc anh chơi vui vẻ… Tạm biệt.”

Sau đó chủ động cúp máy.

Đỉnh núi gió mát, tôi mặc lễ phục cúp ngực lộ vai, không nhịn được mà co rúm lại.

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại.

Đủ loại hot search nằm ở vị trí cao như # Con trai nhà họ Tạ cùng niềm vui mới đi đến Hồng Kông trong đêm #

Người vốn nên ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, lại chạy đến Hồng Kông trong đêm, ở trên đỉnh núi Thái Bình ôm người tình mới xem pháo hoa.

Có lẽ hắn đã quên rồi.

Hôm nay là ngày kỷ niệm mười năm của chúng tôi, sau mười năm nếu như bên cạnh tôi không có người khác, hắn nói sẽ cầu hôn tôi, mà tôi vì buổi cầu hôn này mà đã cẩn thận chuẩn bị một năm, còn cố ý đặt bao hết bãi đua xe hắn thích nhất.

Tôi nở nụ cười khổ, ngẩng đầu uống mấy ly whisky.

Trong lúc ánh mắt mơ màng, tôi chỉ cảm thấy có một bóng người cao lớn đang chậm rãi tới gần.

Anh ngồi xuống cách tôi một mét, mùi hương gỗ thông quen thuộc chui vào khoang mũi, người tới nói bằng giọng ấm áp: “Sao lại ở đây một mình? Thằng nhóc A Diễn đâu?”

Tôi cố gắng ngẩng đầu, sau khi thấy rõ là Tạ tam gia quyền cao chức trọng của nhà họ Tạ, Tạ Tri Hành, tôi lập tức tỉnh rượu hơn được một nửa.

Tôi vội vàng lo lắng đứng dậy nhỏ giọng gọi: “Chú nhỏ.”

Anh hững hờ ừ một tiếng, kéo một cái ghế cắm trại qua ngồi xuống, đôi chân dài được bao bọc bởi quần Tây chống bên cạnh bàn, miễn cưỡng đủ cho anh duỗi thẳng, không gian vốn rộng rãi lập tức trở nên chật hẹp.

“Khóc à?”

Lúc hỏi lời này, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn vào nửa chai whisky còn sót lại trên bàn, còn có tấm hình trên màn hình điện thoại.

Tôi cảm nhận được rõ ràng khí thế toàn thân anh đột nhiên lạnh đi.

Tôi khẽ cắn môi, ra vẻ bình tĩnh vén lại mái tóc bị gió thổi, ung dung thản nhiên cầm điện thoại ngồi xuống.

Nhỏ giọng lầm bầm: “Không ạ.”

Sợ anh nghe ra được sự bất thường.

Tạ Tri Hành trả lời một câu theo kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia: “Bên cạnh em còn nhiều người đàn ông tốt lắm.”

Tôi xấu hổ cười cười.

Tôi không có sở thích bàn về đàn ông với chú nhỏ của Tạ Diễn.

Trong lúc nhất thời nhìn nhau không nói gì, gió lạnh thổi tới, tôi co rúm lại ôm cánh tay.

Một giây sau, một bóng đen phủ xuống, sau đó người người ấm áp, cả người được bao bọc trong áo khoác của Tạ Tri Hành, tôi vô thức tránh né, lại không thể tránh được.

Anh nhìn qua, ánh mắt tĩnh mịch, môi mỏng khẽ mở: “Sợ tôi à?”

Trái tim tôi đột nhiên đập hụt một nhịp, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Nhưng tôi lắc dữ quá, cộng thêm gió đêm thổi, lập tức cảm thấy chếnh choáng say.

Giờ phút này, tất cả sự tự kiềm chế đoan trang bình thường đều không thấy đâu nữa.

“Không có đâu.”

Tôi không chịu thua mà trả lời, lần đầu tiên bạo gan nhìn thẳng vào Tạ Tri Hành.

Trong đôi mắt màu hổ phách của anh dường như chứa đầy bóng dáng tôi, cả người lắc lư dữ dội.

Có lẽ là men rượu khiến người nhút nhát cũng can đảm hơn, tôi duỗi hai tay ra tự cho là đã cố định được khuôn mặt anh, nở nụ cười đắc ý: “Lần này không lắc nữa rồi chứ.”

Khoảng cách được rút ngắn lại, đôi mắt hoa đào nhìn chó cũng dịu dàng kia lập tức đánh trúng trái tim tôi.

Ánh mắt dời đi, cuối cùng rơi trên đôi môi mỏng lạnh nhạt.

Chắc là hôn sướиɠ lắm nhỉ.

Tôi nghĩ như vậy, thuận thế cúi đầu xuống, dán vào rồi lùi lại như chuồn chuồn lướt nước.

Ánh mắt đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nhìn đôi mắt tĩnh mịch của Tạ Tri Hành, trái tim trống rỗng của tôi đột nhiên bỏ lỡ một nhịp.

Một giây sau.

Tạ Tri Hành đưa tay giữ sau cổ tôi, dùng sức đè, cả người tôi liền rơi vào lòng anh.

Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Một nụ hôn kết thúc, kiểu tóc mà tôi đã dày công tạo hình bị rối hết lên, xem xét lại thì Tạ Tri Hành còn chật vật hơn tôi.

Đuôi mắt anh đỏ hồng, anh đưa tôi về khách sạn, trong một màu đen kịt, anh giữ lấy tôi ép hỏi: “Tôi tên là gì?”

Tôi mơ mơ màng màng, đã không còn phân biệt được mơ hay thực, nhắm mắt lại muốn ngất đi thì lại bị anh đánh thức.

Bị cưỡng ép gọi tên anh.

Cuối cùng không thể nhịn được nữa, tôi cắn bả vai anh, căm hận nói:

“Tạ Tri Hành, Tạ Tri Hành…”

Cuối cùng anh cũng vừa lòng thỏa ý mà buông tôi ra.

*

Mở mắt ra lần nữa, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Tôi lập tức tỉnh táo lại, cảnh người sau chen người trước hoang đường đêm qua xông lên đầu.

“Tiêu rồi, vậy mà mình lại chà đạp Tạ Tri Hành một tay che trời ở Hồng Koong?!”

Tôi khóc không ra nước mắt, trong lúc bối rối đã quên mất chuyện anh còn là chú nhỏ của Tạ Diễn, nhân lúc anh chưa phát hiện ra, tôi mặc đồ vào bỏ chạy.

Tháng thứ tư trốn trong chùa, tôi đầu nặng chân nhẹ nhìn que thử thai trong tay, nhận cuộc điện thoại.

Chờ tôi chạy tới bệnh viện thì ông nội vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, vẫn chưa tỉnh lại.

Nhìn mái tóc hoa râm của ông, mắt tôi chợt đỏ lên.

Khi còn nhỏ bố mẹ tôi đã đột ngột qua đời, là ông nội cực khổ nuôi tôi lớn lên, lại cho tôi cuộc sống đầy đủ.

Thư ký Lý ở bên cạnh lo lắng không thôi: “Cô chủ, buổi tối hôm nay Chủ tịch có một bữa tiệc thương vụ, những người tới đó đều là danh nhân chính trị hay thương nghiệp, rất quan trọng với công ty chúng ta.”

Tôi kiềm chế tâm trạng, nhạt giọng dặn dò:

“Giúp tôi chuẩn bị lễ phục và chuyên gia trang điểm.”

Nhưng tôi quên mất mình đang mang thai.

Mặc lễ phục lên người, chiếc bụng bầu lộ rõ, chuyên gia trang điểm ở bên cạnh nín thở tập trung suy nghĩ, không dám ngẩng đầu.

Tôi cắn răng.

Nếu như không phải lúc vừa chạy trốn sợ bị Tạ Tri Hành tìm đến tính sổ, tinh thần vô cùng căng thẳng, tôi cũng sẽ không đến mức bốn tháng rồi mới chậm chạp phát hiện ra bà dì không đến.

Bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi.

Cuối cùng tôi chọn một chiếc váy dài màu đỏ, sau khi khoác thêm áo choàng thì có thể che được bụng rất tốt.

Nhưng tôi không biết, buổi tối hôm đó, một hot search vạch trần lặng lẽ leo lên nằm đầu bảng.

*

Trong phòng bao cao cấp của hội Hãn Hải.

Tối nay Tạ Diễn có chút bực bội, hắn mở khóa điện thoại lần thứ mười, tin nhắn của Thẩm Mộng Tinh vẫn dừng lại ở bốn tháng trước.

Cô chưa bao giờ mất liên lạc với mình lâu như vậy.

Nữ minh tinh mà công ty với ký kết, Bạch Tuyết Nhi bưng ly rượu đến gần, nũng nịu nói:

“Cậu Tạ, em mời anh.”

Những người xung quanh nha nhao ồn ào: “Rượu giao bôi, rượu giao bôi.”

Bạch Tuyết Nhi kích động đến mức đỏ mặt.

Đám con cháu nhà giàu này chơi bời vô cùng kỳ quặc, uống rượu giao bôi cùng lắm chỉ được xem là trò mở đầu thôi.

Tạ Diễn bỏ qua sự buồn bực, không thể nuông chiều phụ nữ được, cứ lạnh nhạt với cô ta một khoảng thời gian đã rồi cũng sẽ tự khóc lóc quay lại thôi.

Nghĩ đến những điều này, hắn bưng ly rượu lên, khóe miệng nở nụ cười lưu manh.

“Mời thế nào?”

Bạch Tuyết Nhi đang muốn lên tiếng.

Một tên con nhà giàu trong đó kinh ngạc kêu lên:

“Chuyện gì vậy? Cô chủ nhà họ Thẩm mang thai rồi, cậu Tạ, của cậu à?”

Mọi người đều biết cô chủ nhà họ Thẩm và Tạ Diễn là thanh mai trúc mã, đã dây dưa mười năm. Bọn họ thầm cho rằng, cuối cùng hai người họ sẽ kết hôn. Tạ Diễn nghe nói vậy, nét mặt ngang ngược thoáng chốc thay đổi: “Cậu nói gì cơ?”

Thất thố đến độ gần như đổi giọng.

Người kia nơm nớp lo sợ đưa điện thoại đến.

Trong video, người phụ nữ mặc một bộ váy đỏ bước xuống từ chiếc xe sang trọng, dáng người xinh đẹp lộ rõ, lúc này, một cơn gió thổi áo choàng bay lên, để lộ chiếc bụng tròn trịa.

Bên dưới kèm bài viết: “Cô chủ của tập đoàn nhà họ Thẩm có chuyện vui, người đàn ông thần bí ôm người đẹp về.”

“Thẩm Mộng Tinh, sao cô dám?!”

Choang!

Ly rượu bị đập nát.

Vẻ mặt Tạ Diễn u ám, nghiến răng đến mức phát đau.

Hắn cầm điện thoại lên, tông cửa xông ra ngoài, vừa gọi điện thoại vừa bước nhanh về phía ga ra tầng hầm.

*

Sau khi bước vào bữa tiệc, tôi tìm một góc ngồi xuống, khẽ xoa gót chân.

Có lẽ do bụng nặng, mang giày cao gót đứng một lúc là bắp chân đau nhức không thôi.

Chợt đám người truyền đến tiếng ồn ào.

Tôi nhìn theo tiếng.

Tạ Tri Hành mặc một bộ tây trang màu xám được đặt may riêng, bước đi vào dưới sự chen chúc của người chịu trách nhiệm chính, đôi mắt thâm thúy đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ của tôi.

Mí mắt phải của tôi nhảy lên, tôi vô thức dùng tay che mặt, làm bộ không nhìn thấy, nhưng qua khe hở ngón tay, tôi nhìn thấy anh đi về phía tôi.

Mọi hành động của Tạ Tri Hành đều được chú ý đến, mọi người nhìn qua theo hướng anh đi.

Lúc không thể tránh được thì điện thoại vang lên.

Tôi hốt hoảng đứng dậy, không thấy rõ người gọi là ai, trực tiếp nhấn nút nghe, lấy cớ nghe điện thoại để chạy ra ngoài.

“Ở đâu?”

Vừa đi ra ngoài, giọng nói chất vấn truyền đến từ ống nghe, tôi sửng sốt, lấy điện thoại ra.

Là Tạ Diễn.

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi hỏi cô đang ở đâu?” Bên kia truyền đến tiếng hét to.

Tôi hít sâu một hơi: “Tôi đang bận, cậu Tạ không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây.”

“Đợi đã.”

Hắn nâng cao giọng nói, mang theo chút thỏa hiệp mà mở miệng:

“Hot search là chuyện gì vậy?”

Đầu óc tôi mơ hồ: “Hot search gì?”

Giọng nói chán nản mệt mỏi của Tạ Diễn truyền đến: “Ngày đó tôi thật sự có việc, cô vì khiến tôi tức giận mà tùy tiện tìm đàn ông, cô cũng không biết yêu quý bản thân quá đấy.”

Hắn không nói lời nào khác mà khiển trách một trận.

Tôi bị chọc giận quá mà cười lên: “Nhà anh ở bờ biển à?”

Tạ Diễn bị chặn họng, hung hăng nói: “Thẩm Mộng Tinh, tôi chưa bao giờ chạm vào cô, đứa trẻ là của ai?”

Tôi không ngờ rằng tin tôi mang lai sẽ truyền đi nhanh như vậy.

Đang muốn nói chuyện không liên quan tới hắn.

Sau lưng lại có một bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng đưa tay, chợt lấy điện thoại của tôi.

Tôi sợ hãi quay đầu.

Tạ Tri Hành cười như không cười đứng sau lưng tôi, trong đôi mắt hoa đào đẹp đẽ là bóng tôi cuồn cuộn, anh từng bước tới gần.

Gằn từng chữ: “Điệu bộ xài xong là trở mặt của cô Thẩm khiến người ta mở rộng tầm mắt thật.”

Tôi bị áp sát đến mức không thể lùi được nữa, sau lưng kề vào mặt tường đá cẩm thạch, từng hơi lạnh lan tràn khắp tứ chi.

Chỉ có thể lúng túng nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, cố gắng nói sang chuyện khác: “Chú nhỏ, lâu ngày không gặp, gần đây chú khỏe không?”

Anh cười lạnh, ánh mắt đảo trên người tôi, cuối cùng nhìn bụng tôi, sau đó anh đưa tay, ngón tay đặt ở khóe môi tôi, nóng hổi đến đáng sợ.

Tôi co người lại muốn chạy.

Ngay sau đó, cả người bị giam trong lồ ng ngực anh.

Mùi hương gỗ thông quen thuộc cuốn trôi tất cả,

Anh chậm rãi nhấn nhá từng chữ bên tai tôi: “Gần đây người trẻ tuổi các em thịnh hành việc ni cô ôm bụng bầu bỏ chạy à?”

Cả người tôi như muốn nổ tung.

Vốn cho rằng, trốn được bốn tháng thì chuyện này sẽ qua đi.

Ai ai cũng biết, Tạ Tri Hành nổi tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn, lại rất khó chơi, đắc tội với anh, sợ là tôi chết thế nào cũng không biết.

Nước mắt đột nhiên rơi xuống, tôi giả vờ yếu đuối mang theo tiếc khóc nức nở mở miệng:

“Tổng, Tổng giám đốc Tạ, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, cũng sẽ không dây dưa với anh đâu, anh yên tâm.”

Dứt lời, anh chợt sầm mặt giơ điện thoại lên, đồng tử tôi co lại.

Quên mất, cuộc điện thoại với Tạ Diễn vẫn còn tiếp tục.

Tôi vội vàng vươn tay muốn cướp điện thoại.

Nhưng Tạ Tri Hành lại đột nhiên quay đầu đi, đưa điện thoại đến bên tai.