Chương 1

Chi Lê lau xong sàn nhà trong phòng khách.

Chậm rãi ngồi xuống, ngồi xổm nắm tay nhỏ đấm chân tê dại.

Ánh nắng chiều chiếu vào lịch treo trên tường, ánh sáng và con số dần dần trùng hợp.

Chi Lê ngẩng đầu nhỏ lên nhìn lịch, trong lòng yên lặng đếm lấy, 1, 2, 3 ——

8 ngày.

Lại thêm tháng năm 18 ngày, tháng sáu 30 ngày, đã 56 ngày không thấy bà ngoại.

Bà ngoại nói phảu đi một nơi rất xa rất xa, bảo bé ngoan ngoãn ở nhà chờ, nhưng nhà đã bị cậu bán...

Chi Lê níu chặt khăn lau trong tay, vành mắt đỏ giống như con thỏ nhỏ.

Bà ngoại, cháu hiện tại ở tại nhà cậu, bà nhớ đến nhà cậu tìm cháu.

"Mẹ! Cơm đã nấu xong chưa?!"

Em trai họ Từ Đông nằm trên ghế sa lon bên cạnh coi TV lớn tiếng hô, "Có thể nhanh lên không vậy, còn đã sắp chết đói!"

Chi Lê nghe thấy âm thanh lật xào chảo và tiếng mợ trong phòng bếp trả lời, "Nhanh rồi, đừng giục, con ăn trước chút đồ ăn vặt lót dạ đi, trong bàn trà không phải có bánh bích quy nhỏ sao?"



Từ Đông lật mấy túi bánh bích quy nhỏ còn lại, thoáng nhìn Chi Lê đang nhìn cậu ta, lập tức dữ dằn trừng về, "Đây là bánh bích quy mẹ tao mua cho tao!"

Cậu ta dùng răng cắn mở cái túi, ngửa đầu đổ bánh bích quy vào trong miệng, ăn xong còn diễu võ giương oai về liếc Chi Lê.

Bánh bích quy rơi vụn trên sàn nhà, càng để lâu càng nhiều.

Tiền Bội mới từ phòng bếp đi ra đã nhìn thấy vụn bánh bích quy chói mắt trên sàn nhà, lại nhìn Chi Lê đang ngồi, nghiêm nghị trách cứ: "Chi Lê, trong mắt cháu không nhìn ra việc gì để làm sao? ! Em trai cháu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện cháu cũng không biết giúp đỡ dọn dẹp à? Mau lau sàn nhà! Lau xong tới xới cơm."

Từ Đông cười hì hì nhìn Chi Lê làm mặt quỷ, "Con heo lười!"

Chi Lê dừng bước chân lại, nhìn khuôn mặt béo mập và cái bụng phình lên của Từ Đông, không nhịn được sửa lại, "Em tương đối giống heo trên TV."

MẮT Từ Đông trợn tròn, hai chân thô to ngắn ngủi nhảy xuống ghế sô pha, nổi giận đùng đùng nói: "Mày mắng tao? !"

Chi Lê ngơ ngác, "Bà ngoại không cho chị mắng chửi người, chị cho tới bây giờ đều không mắng chửi người."

"..." Mặc dù Từ Đông nhỏ hơn một tháng so với Chi Lê, nhưng mỗi ngày ngâm mình trong TV, học lời thô tục có thể chất đầy một sọt.

Cậu vô ý thức bồi thêm một câu ở trong lòng, cô bé mắng ai thì đều không phải người.

"! ! !" Từ Đông tức giận đến giơ chân, "Mày mắng tao giống heo!"

Chi Lê vẫn ngơ ngác, nghĩ nghĩ, chần chờ đổi giọng, "Heo giống em?"



Nói xong câu này, Chi Lê vội vàng bước nhỏ chạy vào phòng bếp, sợ Từ Đông còn nói cô bé mắng heo, đương nhiên, trong lòng vẫn rất hoang mang.

Hôm qua một bà trên TV nói nuôi heo con trong nhà như cháu trai, em họ so cháu trai bà kia còn béo còn trắng hơn, dù sao cũng giống heo con đó mà.

Từ Đông trong phòng khách không làm gì được rất tức giận, "Mày mới giống heo! Heo heo heo!"

Hóa ra heo cũng xem như mắng chửi người?

Chi Lê buồn rầu, khi biết chữ, bà ngoại lại không nói heo tính là mắng chửi người, khi bà ngoại trở về,em họ sẽ có thể tố cáo với bà ngoại hay không nhỉ?

Trong lòng lo lắng, động tác của Chi Lê xới cơm lại không chậm, cầm môi múc cơm từ trong nồi cơm điện từng chút xíu vào trong chén sứ trắng, một bát đựng đầy thì bỏ xuống bên cạnh trước, lại xới chén thứ hai.

Tiền Bội nghe thấy con trai rống tớ trong phòng khách cũng không có coi ra gì, từ năm ngoái khi còn trai trộm tiền của bà cụ bị Chi Lê tố giác, sau khi cô ta không thể không mắng tượng trưng trước những thân thích khác vài câu, con trai từ đó đã chán ghét Chi Lê.

Dù sao Chi Lê cũng chỉ là phù du không ai cần, con trai muốn chửi thì chửi, không tính là chuyện lớn gì.

"Cậu cháu ban đêm tăng ca không trở về ăn cơm, xới bốn bát là được."

"Vâng."

Tiền Bội nhìn Chi Lê khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác bên cạnh đang xới cơm lại múc thức ăn để vào trong mâm, bĩu môi.

Cô em chồng cô ta tuy nhân phẩm chẳng ra sao cả, nhưng sinh con lại giỏi phết, nhưng cô ta thà rằng đứa nhỏ này lớn lên xấu chút, tránh để ai tới nhà đều vào xem rồi khen Chi Lê, nói đến Đông Đông nhà cô ta lại qua loa nói gì mà dáng dấp có phúc khí, lời này không phải là nói Đông Đông nhà cô ta béo hay sao? !