Chương 1

Chuyện chẳng có gì để nói khi đang đi trên đường thì phía trước em thấy có chiếc liberty trên xe có 2 con nhỏ, con ngôi trước thì em không thấy nhưng con sau mướt lắm các bác ạ.

Thế là em cứ kè kè chậm chậm phía sau đằng xa xa ngắm ngắm hê hê….

Nghĩ lại em cứ thấy mắc cười.

Chả là khoảng 20m nữa là đến nhà em tự nhiên 2 con bé đang đi ấy đột nhiên thế đếu nào nó ngã cái oành xuống.

Em thì giật thót cả mình, thấy tụi nó nằm đơ như cây cơ.

Đường thì tối,vắng tanh chẳng có ai mà 2 bên đường đang làm cống rảnh nên cát,đá nhiều lắm chắc nó trượt té . Tội nghiệp thân con gái…mà tụi con gái đi xe thì rõ ngu, bực mình thôi nhưng chả trách được,

Nhìn thì chẳng có ai chạy ra giúp cả chắc vì trời tối té xe lại không mạnh lắm nên chẳng ai biết.

Tự nhiên thế đếu nào,em lại zọt xe lên chỗ tụi nó, lúc này con bé phía sau nó ngồi dậy rồi,còn con bé lái xe bi cái xe nó đè mà cái mặt nó nhăn như khỉ ăn phải ớt ấy.( cảnh ấy mắc cười lắm các thím chẳng biết diễn tả sao nữa).

Em gạt chống xe xuống,vứt điều thuốc hút dở xuống ( like a boss) phà ra 1 tràn khói cực kỳ điệu nghệ,cuối xuống dựng con xe của 2 bé ấy lên,liếc nhìn cái km trên xe thì mới có 203km, thấy thế em xót xe dùm tụi nó luôn..

Nhưng mà nhìn xuống thì em xót gấp trăm lần cái xe thế ếu nào mà cặp chân ” Ngọc Trinh” kia lại bị trầy thế này,xót quá xót..

Em dựng lên xong cố tình tỏ ra lạnh lùng,chẳng nói, chẳng rằng chạy lại ngay chỗ tụi nó, em cầm bắp tay con bé ngồi sau đỡ nó ngồi lên cục đá hộc to to , rồi em đỡ con bé lái xe ngồi dậy cho nó ngồi bệt xuống đất luôn,em nghĩ đầu gối bị trầy nên co duỗi rát nên cứ để nó thế.

Hai đứa nó có vẻ tụi nó là con nhà giàu.

Con bé ngồi sau mặc quần dài nên chẳng sao,chỉ bị trầy sơ sơ cùi chỏ với xây xát da 1 tí . Con bé lái xe thì nó mặc quần ngắn nên bị trầy tùm lum, rơm rớm máu nhưng không nặng,chỉ có ngón chân út là chảy máu.

Thế này thì hư chân hư cẳng hết cmnr..dù chẳng phải của mình nhưng vẫn tiếc,tiếc lắm các bác ah.

Mà thật 2 con bé xynh đáo để các bác,nó ăn cái giống gì mà đẹp zữ chẳng biết,còn make up nhẹ nhẹ nữa mới ác chứ , muốn tát cho tụi nó mỗi con một phát thôi. .

Mới té cái oạch cũng sơ sơ chẳng sao mà mặt mày tụi nó tái mét, tái xanh, người thì run lên luôn,chắc hoảng ghê gớm lắm,đúng là con gái nhỉ.

Như em thì có té cái oạch lo dựng xe lên zọt cho đỡ quê dù chẳng có ai.

Rồi em bảo :” Đi sao mà té vậy.? ngồi đợi đây xíu nha mình lấy nước rửa cho.”

Con bé lái xe ngước lên nhìn mình 2 mắt rơm rớm vì sợ chứ chẳng phải khóc….. ( yêu luôn các bác ah,dù con bé phía sau xynh chẳng kém).

Em đứng lên nhìn ra con bé phía sau thì thấy nó đang nhìn bạn nó, tay vừa cầm điện thoại, thấy nó có vẻ nhẹ hơn con bé cầm lái nên em cũng chẳng hỏi thăm gì ..

Vừa đi ra xe nghe loáng thoáng phía sau tụi nó nói gì đó rồi hình như đang gọi cho bạn nó ,lạnh lùng like a boss chẳng quan tâm em lái xe chạy về nhà , tới nhà đứng ngoài cửa ngó ra một phát thì thấy 2 em đang vẫn ngồi đó nên tức tốc chạy thẳng vào nhà.

Thiệt đúng là con gái nó lợi hại ghê gớm…hix lúc đang đỡ tụi nó ngồi dậy thái độ lạnh lùng vô đối vậy mà về nhà thì hấp ta hấp tấp như thằng khùng chạy thằng vào phòng mẹ lấy cái hộp thuốc y tế gia đình,vớ tay lấy chai nước rồi phi thẳng ra khỏi nhà trong sự ngỡ ngàng của cả nhà và con cún trong nhà đang vẫy đuôi đợi cái vuốt đầu của em.

Ra tới cửa khựng lại , thái độ của em lúc đó thay đổi cả 180 độ, mở cửa ra em lại rất chậm rãi chẳng hiểu sao nữa,giống như ” thấy thế anh giúp thôi chứ,anh chẳng quan tâm”..đi từ từ tới chỗ tụi nó.

Rồi em ngồi xuống chỗ con bé lái xe,dưới anh đèn đường mờ ảo ánh sáng xuyên qua kẻ tóc em nghĩ trong bụng mie nó chớ mày ngầu quá Q ah.hô hô tự khen mình.quá ngầu luôn ấy chứ.

Để hộp thuốc xuống chẳng ai nói được tiếng nào cả,2 con bé thì trố mắt nhìn em,em nhìn lại rồi em quay qua bảo con bạn nó:

E-Bôi thuốc nè ..

Em chẳng biết xưng cái gì nữa nên nói cụt ngủn

Nó gật nhẹ nhẹ rồi trườn tới chỗ em,lục lục trong hộp thuốc kím cái gì bôi cho nó vs con bạn, em cũng chẳng để ý rồi em quay ra chỗ con bé lái xe nói:

E-để mình bôi thuốc cho herr.

Con bé ngồi sau nghe thế ngước lên nhìn rồi chẳng nói gì.

Con bé lái xe cũng chẳng nói gì cả nên mình cầm chai nước ( nước sôi để nguội rót vào chai bỏ trong tủ lạnh ấy các thím) đổ từ từ lên đầu gôi em của nó , chắc nó rát nên hơi rút chân lại,nắm 2 tay chặt ,ngước lên nhìn em lần nữa 2 môi mím lại … yêu tập 2 luôn.

Thấy thế em phán:

E-Hok sao đâu,chịu rát 1 chút mà chân không có sẹo,con gái mà có sẹo thì xấu lắm.

Chắc nó nghe thấy thế nên cũng cố gắng.Em hơi cuối đầu xuống thổi thổi vào chỗ vết thương cho khô,rồi lấy oxi già xịt lên vết trên đầu gối rồi thật nhanh lấy bông gòn lau hết nước oxi già cứ thế,rồi lấy tiếp chai thuốc đỏ nhỏ lên mấy vết thường rồi lau cho sạch chẳng biết như thế có đúng không cơ mà em thấy mình giống nam y tá đẹp trai đang chăm sóc bênh nhân nữ ẹp gái zay hô hô…

Xong xuôi em lấy chai nghệ thoa thoa nhẹ nhẹ lên mấy vết thương.

Cầm hộp thuốc rồi đỡ em nó ngồi dậy.

Em nói : Chắc hok sao nữa đâu.

Cũng định nói thêm về chăm sóc vết thương blah blah mà nghĩ lại nên thôi đang lạnh lùng mà blah thì kỳ lắm với lại tụi nó lớn rồi chắc cũng chẳng ngu đến nổi không biết cách chăm sóc vết thương cho khỏi sẹo.

Con bé ngồi sau thì tự đứng được,nên em đưa tay đỡ con bé lái xe lên,chắc còn đau nên hơi co chân bị thương lại vịn vịn vào tay em.Hô hô mềm nè,mát nek…

Lúc này không khí im lặng,em ngượng ngượng thế nào ấy chắc tụi nó cũng thế .Chẳng biết làm gì đưa tay lên gãi gãi đầu rồi nhìn tụi nó cười cười.

Em nó nói:

Em cảm ơn nha.

Em-uh hì hì không có gì,cảm ơn thì mời anh đi uống cafe là được rồi-Nghĩ lại đúng là có rượu vào trong người nên bản lĩnh phết,nếu không có chắc lúc tụi nó té chẳng dám lấy thuốc ra mà bôi .

Nó cười cười ngượng ngượng rồi nói:

Dạ.

Thế là em đọc số em cho nó ghi vào đt xong nó nhá qua máy em.

Hô hô hô kỳ này là ăn to rồi có số người đệt rồi hô hô hô…

Em mừng lắm các thím ah. Tự nhiên có số điện thoại rồi em cứ cười cười như thằng khùng mà quên hỏi tên tuổi để lưu vào điện thoại .

Em quay lưng bước đi về nhà mà cố tỏ ra lạnh lùng chẳng thèm quay đầu lại nhìn tụi nó.Tới cửa nhà bước vào kéo cửa lại chẳng vô nhà mà em đứng đấy ngắm ra cái lỗ trên cửa hô hô..

Thấy con bé ngồi sau cầm tài,đèn xe sáng lên rồi chạy đi khuất, em cũng quay vào nhà mà tâm trạng hào hứng vãi .

Đánh răng rửa mặt xong thay đồ,nằm trên giường mà tay cứ cầm điện thoại nghĩ trong đầu nhỡ đâu em nó nt hay gọi điện thì sao,rồi suy nghĩ về em nó hoải hình ảnh em nó mím môi cứ in chặt trog đầu,làm em trằn trọc mãi tự nhiên nhớ ra chưa hỏi tên mie nó ngu sao mà ngu,lúc nó nhá số qua cứ để thế rồi bỏ điện thoại trong túi rồi cứ đứng cười cười nghĩ lại quê vô cùng.

Cuối cùng em cũng ngủ được 9,10 tiếng gì đấy…

Vâng.! có thể em hơi hoang tưởng,tưởng tượng rất nhiều thứ rất mơ mộng, 1 chuyện tình buồn, có thể là 1 chuyện tình yêu thật đẹp thật bay bỏng.

Vì chẳng có ai đánh thuế giấc mơ cả,thế nên em tha hồ có quyền Hoang tưởng nhưng không cuồng d.. đâu nhé . Em cũng không phải dân F.A lâu năm đâu nha.hô hô…

Vâng ! thế là ngày qua ngày tầm được 4 ngày .

Khoảng thời gian tưởng chừng chìm vào trong cơn mê tình,chuyện tình tuyệt vọng.

Với nỗi nhớ đầy vơi,khuôn mặt ấy cứ lởn vởn trong đầu không thể tập trung được việc gì,tới nổi đi giải quyết nổi buồn ngồi trong ấy là khoảng thời gian,khoảng lặng để em nhớ tới em ấy nhiều nhất.

Tự ái đàn ông không cho phép em nhắn tin hay gọi điện rủ trước và hỏi thăm tình hình

vết thương như thế nào vì lỡ trót dại nói với em nó rằng :” mời anh uống kaffe để cảm ơn ” rồi.

Nên đành thôi cũng chẳng thấy em ấy liên lạc, nhiều lúc muốn nhắn tin, gọi dt trước với gái nhưng rồi lại thôi, vẫn giữ sdt của em ấy có gì đi chơi khè với mấy thằng bạn, hay có thằng bạn nào F.A muốn tìm gái thì em cho.”Còn làm ăn được không hok thì kệ mày tao không bít đâu nhá”.

Mie những tin nhắn,cuộc gọi đến em luôn hy vọng,hy vọng rất nhiều là em ấy gọi hoặc nt cho mình =)) đúng là em hoang tưởng nặng.

Em ấy mất tích hay thật ấy.

ơ cái đệt rồi cuộc gọi mơ ước ấy cũng tới nha các bác hô hô…tầm khoảng 6’30 tối.

Đang ở trần nằm xem tivi lâu lâu lại cho tay vào quần gãi gãi,rồi ngoay’ mũi,bổng điện thoại reo chính là số em ấy các bác ạ.Thôi rôi đừng hỏi luôn nhé…

My angel em lưu sdt của em ấy như thế các thím ạ.

em – Alo

Gái-Alo,em hôm trước té xe nè,anh rảnh không em mời anh đi uống kaffe nè.-Nghe giọng của nó ngượng ngượng sao ấy.

Em- ơ…à…à ờ,anh bận rồi em,khi khác nhé.

Thế đếu nào,em cũng chẳng hiểu nỗi,thế đếu nào em lại phán như vậy.Mày rảnh bỏ mie Q ah mặc quần đùi đi ra đi vô chứ có bận việc gì đâu..

Có khi nào mình cần phải lên bệnh viện khám lại trái tim với lý trí không nhỉ?

Gái-oh,vậy cũng được.

Em-uhm khi khác nhé.

Rồi em tắt máy trước có thể như vậy cũng hay các thím ah,mình tạo cho mình là con người bận bịu,có công việc này nọ và giữ hình tượng không vồ vập và hơi chảnh xíu hô hô…Rồi tự an ủi mình bằng ý nghĩ ” có lẽ hơi bất ngờ mình chưa sẵng sàng,với lại lúc đầu mình cũng có ý nghĩa nếu gái rủ đi thì từ chối lần đầu để giữ cái phong cách ngầu của mình rồi mà” nên đỡ được phần nào..haizzz

Em lại nằm xuống mơ hồ suy nghĩ, Mày điên nặng rồi Q ah.

Đấu tranh tư tưởng dữ lắm mới dám nhắn lại 1 tin chứ sợ nhỡ gái nó rủ lần này không đi được nữa là nó không thèm gọi nữa, là mất cơ hội.đúng là DSHT. không cuồng đâu nhé.hô hô

SMS-Tối thứ 7 em rảnh không? mình đi uống kaffe.

SMS GÁI-Ok,thứ 7 khi nào rảnh gọi em nhé.

Ye hú…hú hú….

Em muốn nhắn nữa,nhắn để nói chuyện này nọ nhưng rồi lại thôi,thế là được rồi.

ổn rồi,ổn rồi hô hô thế là có cái hẹn rồi,tới đâu tới…

Thế đi uống kaffe các thím tính sao với nó đây.

————–