Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ

Thành phố H, tháng chín, ngày tất cả các trường khai giảng.

"Chào đàn chị, cho em hỏi ghi danh khoa Quản trị kinh doanh ở đâu ạ?"

Nghe thấy một giọng nữ dịu dàng nhỏ nhẹ, Thẩm Dư Nghiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái hơi mũm mĩm, để mái ngang, tóc đen dài ngang ngực, khuôn mặt tròn tròn trắng nõn khiến người ta muốn véo một cái, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, hai mắt to nhìn chằm chằm vào mình, mang theo chút thắc mắc. Nhìn xuống chút nữa, cô gái kia mặc một chiếc áo phông rộng màu trắng, trước ngực căng chật đến phồng lên, bên dưới là chiếc váy chữ A màu đen miễn cưỡng dài đến đầu gối, lộ ra bắp chân múp thịt, trên chân mang một đôi giày trắng, trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Cô nghĩ, cô bé này ôm vào ắt hẳn sẽ mềm mại lắm, bóp bóp chắc chắn sẽ mang đến xúc cảm rất dễ chịu.

"Đàn em, khoa Quản trị kinh doanh ở bên kia đó, chị nhờ một đàn anh khóa trên dẫn em sang đấy nhé, để cậu ta xách hành lý giúp em, dẫn em đi đăng ký ghi danh."

"Dạ, cám ơn đàn chị." Cô nàng đáng yêu Sở Lệnh Nghi nũng nịu đáp.

Lúc đặt tên cho cô bé đáng yêu này, ba mẹ cô đã đặt cho cô con gái ngoan nhà mình là Sở Lệnh Nghi, lấy từ "Thơ Trạm lộ (*) - Tiểu Nhã" trong Kinh Thi. Hai chữ "Lệnh Nghi" trong "Kỳ đồng kỳ y. Kỳ thực ly ly. Khởi đệ quân tử. Mạc bất lệnh nghi (**) có nghĩa là lễ nghi chu toàn, hy vọng con gái nhà mình có thể ngoan ngoãn, lễ phép, là một người tao nhã.

(*) Trạm lộ: tên bài thơ trong Kinh Thi phần Tiểu nhã, viết về việc các vua chư hầu được thiên tử thiết yến.

(**) Tạm dịch:

Cây y lại với cây đồng

Dồi dào trái đã đơm thòng khắp cây

Dễ dàng tân khách vui thay

Uy nghi vẫn giữ khi say ngà ngà

(nguồn thivien.net)

Hoạt động chào đón tân sinh viên được tổ chức rất sôi nổi.



Trên sân bóng rổ ở một bên khác của trường cũng đang rất náo nhiệt, chỗ ngồi hai bên sân đã chật kín người, đương nhiên phần lớn đều là con gái. Các cô gái cầm nước và banner cổ vũ, trên banner viết: Số 9, Trần Húc Nghiêu, cố lên!

Trần Húc Nghiêu, nam thần thể thao của khoa Quản trị kinh doanh, cả đại học H ai ai cũng biết anh.

Tóc anh có màu nâu sáng, cực dày, hai bên giữ lại vài sợi tóc mai, còn lại thì chải ngược ra sau. Anh mặc quần áo cầu thủ lộ ra làn da trắng, cánh tay có chút cơ bắp, lúc anh ném bóng vào rổ còn có thể nhìn thấy cơ bắp căng lên... chính là điển hình của kiểu người mặc quần áo thì trông có vẻ gầy, cởi đồ ra lại có da có thịt, chẳng khác nào một chú sói con (*).

(*) Sói con: chỉ những anh chàng thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần (kiểu ngây thơ vô số tội), bá đạo, tính chiếm hữu cao, có trách nhiệm và hay ghen :))).

Mà quan trọng nhất là Trần Húc Nghiêu vẫn còn độc thân! Vì vậy, hầu hết các cô gái đến sân bóng xem thi đấu là để ngắm nam thần chơi bóng, lại còn cẩn thận trang điểm.

Những cô gái trẻ đẹp ngồi với nhau xung quanh sân cũng trở thành một dạng phong cảnh trong mắt người khác.

Thời gian nghỉ ngơi giữa trận.

Mấy nam sinh vừa uống nước tán gẫu trong lúc nghỉ ngơi, quan sát bàn tán đợt đón tân sinh viên năm nay, xem có đàn em xinh đẹp nào có thể đến xin Wechat hay không?

“Woa, em gái khóa dưới ngực khủng, mặc dù hơi mập, nhưng trông lại rất đáng yêu, A Húc, cậu xem?” Một nam sinh để tóc húi cua màu đen hất cằm lên nhìn về phía Sở Lệnh Nghi rồi nói.

"À, mập quá." Anh chàng Trần Húc Nghiêu mặc áo số 9 nheo mắt liếc nhìn qua nhân lúc ngửa đầu uống nước, thấy phần trước ngực áo của Sở Lệnh Nghi đầy đặn đến độ căng chặt, lộ ra hai bắp tay núc ních thịt và đôi chân nhỏ trắng nõn dưới lớp váy.

Khi cô xách hành lý, hai con thỏ trắng đung đa đung đưa khiến người ta nóng cả mắt.

Sau này anh lại tự vả mặt mình: "Bé cưng, em không béo chút nào cả, lại đây, hôn hôn chồng em một cái nào."

Mấy nam sinh nghe tiếng cũng nhìn sang: "Đẹp thì đẹp đó, chỉ là hơi béo, gầy một chút là tốt rồi."

Thân hình hơi mũm mĩm và bộ ngực khủng luôn khiến Sở Lệnh Nghi cảm thấy bối rối và tự ti suốt cả thời gian dậy thì. Hồi cấp ba cô đã lên đến cúp E cho nên cô thường mặc quần áo rộng thùng thình, không bó sát ngực, thoạt trông cô có thể sẽ hơi béo, nhưng thật ra thịt trên người cô đều rất nghe lời, chỉ phát triển ở chỗ cần lớn, rất đáng yêu và cân đối. Khi Sở Lệnh Nghi di chuyển đồ đạc, cô cảm thấy xung quanh có người đang chú ý đến mình nên càng cúi đầu thấp hơn, xách hành lý theo đàn anh đi làm thủ tục nhập học.