Chương 1: Nhiệm vụ không thành

“Sinh là khổ; già là khổ; bệnh là khổ; chết là khổ; lo lắng, than thở, buồn rầu, tuyệt vọng là khổ; không đạt gì mình ưa thích là khổ

Năm 30xx, con người đã bước đến một tầm cao mới, mọi hoạt động đều nhờ đến sự giúp đỡ của trí tuệ nhân tạo, các quốc gia chú trọng vào việc phát triển công nghệ, điện thoại được thay thế bằng Chip gắn sau gáy.

Con chip gắn sau gáy này được gọi là ChipC, Chip C sẽ được cấy vào khi đứa trẻ vừa ra đời, là sản phẩm công nghệ đi theo họ cả đời, giúp họ mọi việc từ đời sống đến công việc, thậm chí còn ảnh hưởng đến hệ thần kinh, không chế cơ thể thực hiện các động tác một cách chuẩn chỉnh. Tất cả các con Chip đều được khống chế bởi sóng, gọi là sóng C, mỗi đất nước có vô số trạm phát sóng đảm bảo cho việc phục vụ nhu cầu con người và quản lý công dân không làm việc vi phạm pháp luật.

Dù công nghệ phát triển, nhưng cơ thể con người vẫn được tạo ra bằng máu thịt, 99 % giống nhau, vẫn có phần khác, do đó mà tốc độ liên hệ của Chip và sóng C cũng khác.

Trong thế giới mới này mức độ truyền sóng được xếp hàng ngang với chỉ số IQ, sóng truyền càng nhanh, người đó càng nhận được nhiều lợi thế khi lớn lên, những đứa trẻ sinh ra trong thế hệ này cũng được gọi là thế hệ gen C, tuy vào mức độ truyền sóng, gen C được chia làm 5 cấp, cấp 1 đến cấp 5, những đứa trẻ không thể kết nối được gọi là cấp 0- được gắn chip vào điện thoại thông minh thay thế chip gáy.

Vì không sử dụng được chip gáy những đứa trẻ cấp 0 gần như bị cô lập với mọi người, chẳng biết từ khi nào cấp 0 ở thế hệ C được coi là vô dụng, để ngăn cản tình trạng này các quốc gia phối hợp với nhau thành lập hệ thống thế giới ảo, nơi đó mỗi người đều có năng lực như nhau, điều khác biệt duy nhất là tốc độ khi đăng nhập vào mạng ảo mà thôi.

Khi thế giới thật và thế giới ảo hòa làm một, nhu cầu giải trí của con người cũng lên đến một tầm cao mới, những trò chơi thực tế ảo lên ngôi, đi đầu trong lĩnh vực này là trung tâm nghiên cứu công nghệ Nam Lâm của nước V, V là quốc gia có tốc độ phát triển công nghệ đứng thứ 2 thế giới trong cả ngàn năm qua từ năm 20xx đến 30xx.

Doanh nghiệp tư nhân Nam Lâm vươn lên đứng ở vị trí cao không chỉ vì đội ngũ nhân viên lành nghề, còn vì đạo đức khi làm game và các sản phẩm họ viết phần mềm phục vụ tất cả mọi người.

Sản phẩm sắp ra mắt của Nam Lâm cũng không tách khỏi quy luật này, tựa game nhập vào đầu tiên khiến một người chơi cùng lúc tham gia nhiều vai trò khác nhau, khi người chơi đang ở map này, hoàn toàn có thể gặp bản thân mình trong một Acc khác, hoặc đang chơi ở một map khác, giống như một sự luân hồi, sự ra mắt của trò chơi này được nhiều người ví như sự chứng minh cho luân hồi có thật. Để chuẩn bị cho sự ra mắt này, tổng giám đốc Mộc Nam của tập đoàn Nam Lâm ra vốn gốc, mang hai cậu con trai song sinh cấp 0 và cấp 5 của mình là Lý Phù Dung và Lý Mộc Liên ra làm thí nghiệm.

Phòng thử nghiệm.

Trên bục cao có chín chiếc quan tài kính được xếp thành vòng tròn, không – là chín chiếc hộp hình quan tài trong suốt, mỗi hộp vừa cho một người nằm bên trong đang phát sáng, dưới đài một người đàn ông mặc áo thí nghiệm người lên nhìn hệ thống dây ẩn nối dưới các hộp và những luồng sáng trắng đang truyền qua hộp ghi chép.

Lý Phù Dung đưa tay nâng gọng kính trên mũi nhìn đi nhìn lại bản ghi và tốc độ sáng lên của các vòng dây gật đầu, hàng mi cong dài cùng làn da trắng sáng do ở trong phòng thí nghiệm nhiều năm làm cho anh nhìn thư sinh và trẻ hơn so với độ tuổi 30 của mình, sau đó đi ra ngoài.

Lý Phù Dung đi ra ngoài một lúc rồi quay lại, anh chăm chú nhìn vào số liệu, được vào phút một người đi đến phía sau lưng anh vươn tay ôm lấy eo anh nhấc bổng anh lên vai mình, Phù Dung dường như không bất ngờ với người vừa đến, anh nghiêng mình tựa eo bên vai người vừa đến hỏi cậu ta.

-Sao anh không nghe thấy tiếng bước chân của em.

“Em dùng thứ này” Lý Mộc Liên nâng chân cho Lý Phù Dung nhìn máy nén khí đưới chân đang làm cậu lơ lửng “Em muốn trông chừng khi anh vào Game”

Cậu trai vừa đến đã kéo người ngồi lên vai mình là Lý Mộc Liên – cấp 5, em trai song sinh của Lý Phù Dung- cấp 0.

Sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng cuộc đời của Lý Phù Dung và Lý Mộc Liên hoàn toàn khác nhau.

Lý Mộc Liên là niềm tự hào của ông Mộc Nam, đẹp trai rắn rỏi, có IQ, có EQ, cấp 5 thể lực tốt, từ nhỏ đã thể hiện thiên phú trong việc kết nối sóng C, là vận động viên thể thao điện tử được Nhà nước công nhận, chủ tịch tương lai của cả tập đoàn Nam Lâm này.

Khác với người em con nhà người ta của mình Lý Phù Dung chỉ được cái đầu khôn lanh, còn sức lực dường như bằng 0, do đó anh luôn được ông Mộc Nam giữ lại trong nhà, nhà họ Lý cũng đã định sẵn là nuôi anh cả đời. Ngay cả hệ thống trò chơi nay với người ngoài là chứng minh cho sự luân hồi, với nhà họ Lý cũng chỉ là thứ để giữ Lý Phù Dung ở nhà cho an toàn mà thôi.

Lý Phù Dung ngồi trên vai Mộc Liên một lúc rồi nhảy xuống nằm vào khoang dinh dưỡng như cái quan tài kia chờ nối vào game, ý tưởng của trò chơi này là anh đưa ra, mỗi thế giới đều có phần của anh, anh cần thử nghiệm trước khi cùng vào trò chơi với Lý Mộc Liên “.

Lý Phù Dung nằm xuống khoang điều khiển trong suốt, từ thành khoang các sợi dinh dưỡng do AI điều khiển bắt đầu len vào cổ áo, tay áo anh nối với lớp ven dưới da để cung cấp cho cơ thể, anh định nhắm mắt sau đó lại dặn dò Mộc Liên “Có chuyện gì phải khóa khoang lại, chạy đi, đừng quan tâm anh”.

“Em nghe lời anh, em sẽ trông chừng anh” Lý Mộc Liên thấy anh trai đã nhắm mắt kết nối rồi vội vã chạy sang khoang bên cạnh, cậu ta nói là trông chừng thôi đâu nói là trông ở bên ngoài. Lý Mộc Liên vừa vào khoang đã thể hiện ưu thế kết nối, dây dinh dưỡng vươn ra như chớp cắm vào da thịt như bao lần cậu lén theo anh trai vào thế giới ảo.

Các dây sáng dưới đáy chín hộp bắt đầu sáng nháy liên tục, chiếc hộp Lý Mộc Liên nằm đột nhiên rút hết dây lại, đáy hộp gồng lên đẩy cậu ra sau đó đóng nắp lại, đèn đỏ trong phòng thí nghiệm báo liên hồi thể hiện người kết nối đang gặp nguy hiểm, Lý Mộc Liên vội vã chạy lại cố nạy nắp hộp của Lý Phù Dung mà không được, cậu ngồi đó trơ mắt nhìn mức độ không khí trong khoang của Lý Phù Dung về mức chết, cơ thể của Lý Phù Dung bắt đầu nứt ra như bị nướng.

“Anh” Lý Mộc Liên hét lên, cậu cảm nhận thấy bầu không khí ngày một nóng, màn hình lớn phủ trên phòng thí nghiệm giờ như một chiếc l*иg lớn chụp lấy Phù Dung và Mộc Liên, giống như hai con gà trong lò nướng vậy.

Lý Mộc Liên khóa chặt khoang dinh dưỡng của Lý Phù Dung rồi xoay người chạy về phía cửa.

Trong phút chốc mọi vật như ngừng lại, cơ thể Lý Mộc Liên đang lao lên cũng kẹt giữa không trung- thời gian chết lại tại khoảng khắc này. Màn tròn trong phòng thí nghiệm cũng dừng lại ở dòng chữ-Người thí nghiệm không còn dấu hiệu sự sống.

Phía ngoài l*иg kính phòng thí nghiệm, người đàn ông cao gầy nâng kính nhìn hai người bị khóa trong màn hình lớn, hắn đưa tay chạm vào khung màn hình rồi biến mất như chưa từng xuất hiện