Chap 55: Buổi đi quay và sự kì lạ của Vương Khiết

Vào ngày diễn ra buổi quay CF, những người có trách nhiệm đi theo để ghi hình, hỗ trợ về phía trang phục và make up cho cậu idol đang chập chững bước vào nghề ấy đã tập trung đầy đủ trên xe. Có vài người âm thầm hậm hực vì vừa kết thúc lịch đi quay cho cậu nguyên mấy ngày trời vào tuần trước, đáng ra hôm nay sẽ được nghỉ ngơi thì lại bị gọi đi đột suất. Chị quản lý cũng có trách móc Vương Khiết vì đã thay đổi ý định ở phút mốt, cơ mà anh cũng chỉ xin lỗi hết lời rồi thôi, rồi nói là do bây giờ mới nhớ tới rằng độ lan truyền của các CF được quay ở khu sinh thái đó rộng rãi như thế nào, rồi nghĩ tới tên tuổi của mình nhờ đó sẽ được nhiều người biết đến hơn dù chưa ra mắt công chúng. Chị quản lý cùng mọi người nghe xong thấy cũng hợp lý nên gật gù bỏ qua cho cái sự đường đột này của anh.

Giải thích xong với mọi người, anh sốt ruột cầm điện thoại lên xem rồi lại chẹp miệng buông điện thoại xuống. Chị quản lý cũng hơi tí lại đưa tay lên xem đồng hồ rồi than trách:

"Cái con bé này nó ngủ trên đường luôn rồi hay sao ấy nhỉ?"

Chị vừa dứt lời thì nghe tiếng bước chân ai đó dồn dập chạy lại, Hạ Nhi thở hổn hển, khuỵu người xuống, nói không ra hơi:

"Xin lỗi mọi người nhiều...má ơi...em không nghĩ là sáng nay cái đồng hồ báo thức phòng em nó lại hỏng từ 1 tiếng trước giờ em đặt hẹn..."

"Thôi không sao, vẫn chưa muộn lắm, sau em chú ý hơn nhé. Cũng may là do công ty mình cố tình đi sớm chứ họ hẹn mình tận..."

"Rõ ràng hôm đó tôi đã nhắc cô rồi cơ mà, lỡ sự chậm trê của cô gây ảnh hưởng tới sự nghiệp và công việc của tôi thì sao hả?! Sao cô không có chút trách nhiệm với nghề chút nào vậy??!!"

Chị quản lý còn chưa nói hết câu thì anh bỗng cắt ngang lời, gắt lên với nó khiến con bé giật mình ngẩng mặt lên nhìn anh. Mọi người trong xe lẫn chị quản lý đều ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh, lần đầu họ thấy Vương Khiết nổi giận như vậy.

Chị thấy tình thế căng thẳng quá thì cười trừ, tay đấy đẩy hai đứa lên xe, niềm nở nói:

"Thôi nàooo, không to tiếng trước cửa công ty chứ, lên xe thôi không lại tắc đường thì lại tới muộn người ta lại đánh giá cả đoàn mình bây giờ."

Hạ Nhi bước lên xe trước với vẻ mặt vô cùng tội lỗi cúi gầm xuống khi bước qua chỗ ngồi của mọi người. Vừa đặt mông xuống ghế thì nó nhìn ra ngoài cửa sổ ngĩ về hai chữ "trách nhiệm" mà ai kia mới nói ban nãy, tự thấy mình làm việc thiếu cẩn thận ghê, cũng may mọi người ở đây ngoài Vương Khiết ra thì đều khá thoải mái, chứ không chắc nó bị ăn chửi hội đồng luôn rồi quá.

Đang mải suy nghĩ thì nó có cảm giác có gì đó va vào người mình, giật mình quay sang thì thấy người vừa mắng mình ban nãy đang ngồi ngay bên cạnh, vẫn giữ cái thái độ hậm hực ấy. Con bé thắc mắc, sao còn thừa mấy chỗ ở phía trên lận mà lại chui xuống tận ghế cuối ngồi cùng mình, nãy vẫn còn như ghét nó lắm cơ mà, hay là định xuống đây để mắng mình tiếp.

Hạ Nhi định bụng đứng dậy lách ra khỏi hàng ghế này để lên phía trước ngồi trước khi nghe chửi thì bị anh giơ chân ra ngáng lại, tay cũng đặt lên lưng ghế trước mặt ngăn con bé rời khỏi. Nó mếu máo nói nhỏ:

"Cho tôi ra đi mà...lát nữa cậu muốn mắng muốn chửi tôi sao cũng được...nhưng mà giờ đang nhiều người, có người còn đang ngủ nữa nên tôi không muốn làm họ tỉnh giấc..."

"Cô mà ra chỗ khác ngồi thì tôi mới phải to tiếng lên quát cô đấy. Nào, giờ cô còn dám đi nữa không?"

Nó ngay lập tức ngồi xuống thật nhanh, ngoan ngoãn nghe lời như một con cún.

Anh cười thầm, người con gái này đúng là dễ tin người thật.

Hạ Nhi vẫn còn căng thẳng, nó ngồi tách Vương Khiết ra chút rồi đeo tai nghe lên để tránh việc xung đột gây mất trật tự. Vừa mới đeo cả hai bên tai nghe lên thì tự dưng một bên bị giật mất, con bé giật mình quay sang thấy Vương Khiết đang cầm tai nghe của mình đeo lên tai anh. Thấy nó quay qua nhìn mình, Vương Khiết bèn tựa vào vai nó, mắt nhắm lại, trầm giọng:

"Sáng đến sớm nên giờ buồn ngủ quá, cho nhờ tí đi."

Hạ Nhi im lặng một vài giây rồi cũng ấp úng:

"Chuyện đi trễ...tôi..xin lỗi...tại qua tôi ngủ muộn nên là..."

Đáp lại nó là sự im lặng, chắc Vương Khiết ngủ luôn rồi, nhanh ghê.

Hạ Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài, nay thời tiết cũng không đẹp cho lắm, đang mưa phùn nhẹ khiến cảnh vật trông ẩm ướt và mờ mờ vì cả sương xuống. Nhìn khung cảnh này, tự dưng nó thấy muốn ôm người yêu quá trời...

Hạ Nhi vừa nghĩ tới người yêu mình thì nhanh chóng rút cái điện thoại ra rồi nhắn một tin cho Nhất Lâm, vừa nhắn vừa tủm tỉm cười:

"Vừa mới xa nhau có xíu mà em đã thấy nhớ người iu ghê...muốn ôm người iu dã man í huhu (T_____T)"

Dứt việc, nó cất điện thoại vào túi rồi ngồi một lúc mắt cũng díu díu vào, sau đó cũng tựa luôn vào đầu anh mà ngủ từ lúc nào không hay. Vương Khiết canh vài phút rồi đỡ đầu nó ra khỏi đầu mình, anh để đầu đứa con gái này tựa lên vai mình, ngồi sát lại gần hơn để cho nó tựa thoải mái nhất.

Vương Khiết mải ngắm con bé đang say ngủ mà không để ý, ở phía trước chị Hàn Thi quay xuống và thấy ánh mắt anh khác hẳn thường ngày...

......

Cả ekip có thuê nguyên một căn villa trong rừng để phục vụ cho các cảnh quay của CF ngày hôm nay. Hạ Nhi thích thú khỏi nói, vừa xuống xe là hớn hở tới gần căn villa tròn mắt miệng lên nhìn. Xưa kia con bé cũng từng mong được sống ở một căn nhà trong rừng như này, cảm tưởng ví dụ ngày hôm nay là một ngày nắng đẹp thì không biết nơi này còn lộng lẫy cỡ nào nữa đây, kiểu từng ánh nắng sẽ xuyên qua kẽ lá và sắc lá còn xanh mơn mởn, có tiếng chim hót vui tai nữa, nghĩ đã cảm thấy một cảnh tượng thật yên bình và tuyệt đẹp rồi.

Nó theo mọi người vào bên trong, đang vui vẻ đi vào trong ngôi nhà đó với một tâm thế nóng lòng muốn coi bên trong ra sao thì tự dưng cái tên idol khó ưa kia đi lên trước nó, lúc lướt qua còn ném lại cho nó một câu:

"Nhanh chân lên đồ chân ngắn."

Thề chứ, Hạ Nhi tuột cả mood, hên cho hắn là đang trong giờ làm nha, mọi người còn đầy ra đây nên nó không lao tới đấm cho phát bõ tức á.

Nó chẹp miệng rồi hậm hực đi sau, tự nhẩm: "không chấp trẻ con, không chấp trẻ con".

Vương Khiết bắt đầu cho cảnh quay đầu, hôm nay là CF quảng cáo cho khu du lịch sinh thái này. Trước tiên là cảnh anh cùng với bạn diễn của mình đóng vai một cặp vợ chồng nhân ngày nghỉ muốn tìm nơi để hâm nóng tình cảm, nơi mà tránh xa sự xô bồ của cuộc sống thành thị, nơi mà có không gian yên tĩnh cho đôi vợ chồng tình cảm với nhau. Bạn diễn viên nữ cũng quá đỗi xinh đẹp, Hạ Nhi nhìn mà không rời mắt nổi luôn chứ.

Đang mải ngắm bạn diễn của Vương Khiết thì nó bị chị Hàn Thi kêu ra chỉnh lại đồ giùm anh, tự dưng nó thầm nghĩ, giá như mình được chỉnh đồ cho gái xinh kia có phải sướиɠ hơn là sửa cho tên khó ưa này không trời.

Nó đi tới chỗ anh, chỉnh lại phần tay áo sơ mi của anh cho ngăn ngắn để lên hình. Hạ Nhi đứng sát rạt, đang xắn xắn chỉnh chỉnh thì cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình. Con bé ngước lên, hai ánh mắt chạm nhau, nó khó hiểu hỏi:

"Sao? Định bắt bẻ tôi cái gì nữa đây?"

Anh tỉnh táo lại, lắc lắc nhẹ cái đầu rồi nhìn đi nơi khác, ánh mắt cũng khác hẳn đi, lạnh nhạt:

"Không, tại vừa có con gì đậu lên đầu cô í."

Vương Khiết này không biết Hạ Nhi chúa sợ mấy con côn trùng biết bay rồi, vừa nghe tới đó, sắc mặt nó khác hẳn. Con bé ngay lập tức nhặng xị lên, hốt hoảng kêu anh:

"Con gì hả??!!! L-lấy...lấy nó xuống giùm tôi với!!! Nhanh!!"

Anh bụm miệng cười, thấy nó hoảng sợ mà đáng yêu thế không biết:

"Bay đi rồi."

"Nè nha hay cậu lừa tôi đúng không tên nhóc này?"

Anh cau mày, nét mặt trở nên khó chịu:

"Tên nhóc này?"

May thay có chị Hàn Thi gọi không thì hai người lại đứng đây gây gổ rồi. Anh hậm hực bước đi ra khu vực máy quay, để lại nó với cái bản mặt cau có nhìn theo.

Hạ Nhi ngồi xuống cạnh chị Hàn Thi, trong lúc Vương Khiết đang diễn ra cảnh quay, tự dưng chị nói nhỏ:

"Thằng bé mới lần đầu quay với bạn diễn khác mà cũng khá quá ha, không bị sượng hay đơ gì cả, lát có cảnh hôn không biết thằng bé làm có ổn không."

Hạ Nhi buột miệng, bĩu môi:

"Xuỳ, kiểu gì cũng phải quay đi quay lại nhiều lần cho coi."

Chị quay sang nhìn nó, tự dưng thấy cái biểu cảm của nó thì mắc cười, chị nín cười rồi nói nó:

"Dạo này hai đứa thân nhau phết ha, chả bù hồi đầu thấy hơi tí là thằng nhóc đó thái độ với em. Hai đứa hợp nhau phết đó chứ."

Đến cuối câu, chị Hàn Thi đá lông nheo với nó khiến con bé mặt nhăn nhó làm biểu cảm nôn oẹ, nó vừa vờ rùng mình vừa nói:

"Thôi thôi em chịu, không thể hợp nổi cái ngữ này, chưa đánh nhau là may đó chị, cái tính khó ưa y chang thằng em em ngày xưa á."

Chị Hàn Thi bật cười, gớm cứ nói thế chứ nãy còn tựa vai người ta ngủ nữa mà.

"Chị thấy thằng nhóc này bề ngoài nó hay cáu gặt kiếm chuyện với em vậy thôi chứ thấy nó cũng quan tâm em đó chứ, chẳng qua nó kém em cũng nhiều tuổi chứ không chị gán ghép lẹ rồi."

Hạ Nhi lại trưng ra cái biểu cảm lè lưỡi nôn oẹ ấy làm chị Hàn Thi cười nắc nẻ. Nó không hiểu sao chị nghĩ vậy chứ nó thấy việc hoà hợp được với Vương Khiết là còn xa vời lắm, cứ thi thoảng lại có vài vấn đề gây bực bội khó chịu xảy ra.

Bỗng điện thoại nó có âm báo tin nhắn tới, con bé mở điện thoại lên coi rồi lại tủm tỉm khi đọc tin nhắn từ người yêu mình trả lời. Từ phía ai đó đang ghi hình tia thấy nụ cười tủm tỉm đúng kiểu đang yêu của nó mà lơ là đi đôi chút, cảnh quay lại phải làm lại, tới mức đạo diễn phải lên tiếng:

"Cảnh này cần ánh mắt tình tứ vào, cậu đang bị thiếu cảm xúc đó, giờ cậu hãy nhìn thật lâu vào mắt bạn diễn của mình để lấy cảm xúc, phải coi như đây là người mình yêu thật, đừng có sao nhãng nữa."

Anh cũng chỉ biết dạ vâng rồi bắt đầu lại, nhưng chẳng hiểu sao hơi tí đầu anh lại nhớ chuyện hôm nó say, lại bị mất tập trung tiếp. Đạo diễn thở dài rồi đi tới gần anh, nói nhỏ:

"Ở đây cậu thân nhất với ai? Cậu cảm thấy có cảm xúc nhất khi ở với ai? Tôi muốn cậu thử cảnh này với người đó trước xem sao, không thì tôi sẽ cho nghỉ vài phút rồi làm lại."

Vương Khiết nhanh chóng tiến tới chỗ Hạ Nhi đang ngồi mà không cần suy nghĩ, nó đang ngồi nhắn tin vui vẻ với người yêu thì bị anh kéo dậy đi tới chỗ quay, con bé bất ngờ quá luôn miệng hỏi:

"Ủa?? Làm gì đấy? Đang quay mà?? Đi đâu đây?? Eeeeeeee!!!"

Anh kéo nó đi tới chỗ đạo diễn, sau khi nghe ông tường thuật lại ý tưởng của mình thì nó ái ngại liếc mắt nhìn cậu, gì mà mình lại thành người thân nhất với tên này vậy trời.

"Tôi nghĩ là cứ để cho Vương Khiết nghỉ một lúc rồi diễn lại cảnh đó đi ạ, chứ tôi sợ tôi không giúp được gì..."

Hạ Nhi cười trừ đầy ái ngại, nụ cười gượng gạo đau khổ vì tự dưng bị lôi ra diễn thử cảnh quay mà nó còn chẳng biết là cảnh đó như nào.

"Không sao, cứ thử đi không mất gì đâu, tôi cũng muốn thử xem ý tưởng của mình có ổn hay không."

Hạ Nhi dù sao cũng là trợ lý của anh, thôi thì giúp anh chút cũng là tốt. Nó đành miễn cưỡng đồng ý, ai kia vui hết sảy khi có thể thử cảnh này với nó.

"Mà cảnh này tôi phải diễn sao vậy ạ?"

"Bây giờ cô đóng vai vợ của Vương Khiết, cảnh này là Vương Khiết và cô sẽ bắt đầu thăm quan phòng ngủ ở đây, rồi Vương Khiết sẽ lôi vợ mình đến cái giường kia và cô nằm xuống đó. Yên tâm cô không cần lời thoại hay gì đâu vì tôi chỉ đang muốn cho Vương Khiết lấy cảm xúc để quay được những cảnh đó thôi, và cũng không có gì quá đà xảy ra đâu."

Hạ Nhi nghe tới vậy thì cũng đồng ý, diễn tập bắt đầu nhanh chóng.

Vương Khiết nắm tay nó đi về phía phòng ngủ rồi mở cửa ra, con bé cũng diễn theo luôn bằng cách há hốc miệng bất ngờ nhìn quanh căn phòng rộng rãi. Hạ Nhi nghĩ rằng vì đây là đang giúp cho cảm xúc của anh nên nó cũng biến mình diễn vai vợ anh như thật luôn. Con bé hồn nhiên ôm lấy tay anh rồi ngước lên đưa đôi mắt tròn xoe ấy chớp chớp nhìn anh, người áp sát vào cánh tay anh:

"Ghê nha, nay chồng iu book căn này đỉnh quá xá đỉnh luôn đó, em đợi mãi vợ chồng mình mới có ngày được ở nơi xịn xò thế này."

Ngay lập tức ánh mắt Vương Khiết thay đổi nhanh chóng, anh ôn nhu nhìn nó rồi nhẹ nhàng hỏi:

"Em thích chứ?"

"Thích lắm luônnnnn, lát xuống chơi trò chơi ở dưới kia với em nha!!"

"Lát nữa tính sau, còn giờ mình "chơi" trên này đã nhé."

Nói đoạn, anh kéo nó tới cái giường, con bé cũng nhớ lời đạo diễn nói nên nhanh chóng nằm lên đó hưởng thụ, mắt nhắm lại khoái chí nói:

"Giường êm thật anh ha, em nằm đây cả ngày cũng được luôn, đúng là khu này xịn ghê í đến cái giường cũng xịn nữa."

Nó thấy tiếng giường kêu thì mở mắt, tự dưng thấy trước mặt mình là Vương Khiết đang chống tay xuống giường vây lấy mình, ở tư thế y hệt người yêu nó ở nhà hay làm vậy. Con bé thấy sai sai định bò dậy thì anh cúi xuống ghé mặt lại gần, ánh mắt Vương Khiết thay đổi trở nên tình thú, sắc mặt anh trở nên đỏ ửng, một tay giữ vai nó lại, trần giọng xuống:

"Anh đã bảo là giờ mình "chơi" ở đây mà, em tính chuồn đi đâu?"

Nó khẽ nhăn mặt, nhìn quanh rồi nói nhỏ:

"Ủa nãy đạo diễn nói thì làm gì có cảnh này?"

Vương Khiết mặc kệ lời nói nó, anh ghé lại gần hơn, khi mà khoảng cách gần tới nỗi môi sắp chạm nhau thì nó đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh:

"Rõ ràng không có cảnh này, cậu định làm gì vậy hả?"

Nói đoạn, nó đẩy cả người anh ra khỏi rồi ngồi dậy, tiến lại gần chỗ đạo diễn rồi nói:

"Tôi nghĩ như thế là đủ rồi đó ạ, có thể cho Vương Khiết bắt đầu quay với bạn diễn được rồi ạ."

Lão đạo diễn vẫn còn đang ngây người ra, nãy giờ ông mải nhìn ánh mắt của Vương Khiết mà bất ngờ, từ nhẹ nhàng ôn nhu mà anh đổi sang ánh mắt sắc lẹm quá nhanh, hơn nữa còn quá nhập vai tới mức cảnh sau đó dù không có trong kịch bản, tự anh vẽ nó ra nhưng đạo diễn vẫn không cả kêu dừng. Đạo diễn này đã từng đi chỉ đạo cho biết bao diễn viên trẻ, nhưng ánh mắt xuất thần như Vương Khiết thì nay ông mới được thấy.

Vương Khiết sau khi tỉnh táo lại thì không hiểu nổi ban nãy mình đã nghĩ gì mà làm vậy, tuy nhiên do tim đang đập thình thịch và cảm giác vừa mới sát môi nó vừa mới đây nên anh nhanh chóng thực hiện cảnh quay đó với bạn diễn một cách ngon lành. Hạ Nhi ngồi bên chị Hàn Thi nhìn anh diễn xong, thấy mình cũng có ích đó chứ, Vương Khiết tiến bộ lên hẳn.

Cảnh quay tiếp theo là ở bể bơi, chờ mọi người di chuyển hết xuống chỗ bể bơi chuẩn bị nên anh tận dụng luôn cái phòng ngủ vừa quay xong để thay đồ. Chị Hàn Thi kêu nó ở lại trên đó cùng Vương Khiết để giúp anh chỉnh đồ lại luôn nên nó cũng ở lại. Anh đóng cửa, tự dưng anh thấy hình ảnh chỉ có hai người trong một căn phòng thấy ngại ghê, anh liền cầm vội chiếc áo choàng tắm rồi đi nhanh vào nhà tắm để thay. Hạ Nhi ở ngoài gọi điện thoại cho Nhất Lâm kể lể đôi chút, nói những lời nhớ nhung này kia rồi hun hít qua điện thoại, đang hí hửng cười nói thì Vương Khiết mở cửa đi ra, nó nhanh chóng tắt máy rồi đi về phía anh. Nó lại gần chỉnh lại tóc cho anh, con bé không với tới nên cầm ở cổ áo anh kéo xuống, khiến mặt anh đối diện ngay sát gần. Có Hạ Nhi thì không thấy gì, chỉ Vương Khiết mới đang thấy mặt nóng bừng lên khi ở cái khoảng cách này...

Con bé chỉnh xong quay người đi về phía cánh cửa để mở thì có con gián bay vèo qua trước mặt khiến nó giật mình hốt hoảng quay lại, vô tình va vào anh làm cả hai ngã ra sàn nhà. Con bé vực mặt dậy khỏi bờ ngực ấy, đang tính bò dậy thì bị Vương Khiết giữ lại bằng hai bàn tay bám vào eo nó. Con bé khó hiểu ngước lên nhìn anh, lí nhí:

"Cái gì đây trời? Bỏ tay ra giùm cái coi."

Tay anh ngày càng giữ chặt hơn khiến con bé không tài nào thoát ra nổi, nó to tiếng hơn chút:

"Ê nhanh không mọi người nói bây giờ?!!!"

Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc đến lạ khiến nó khá bối rối, nó chẹp miệng rồi cau mày, hỏi với giọng khó chịu:

"Cậu sao đây hả? Muốn gì hả ông tướng?"

"Tại sao cô lại đối xử tốt với anh em tôi rồi đóng giả làm người yêu tôi, còn nhờ tôi đóng giả làm người yêu cô trong khi cô đã có người yêu rồi chứ??"

"Hả? Sao biết tôi có người yêu? Ai nói với cậu thế hả tên nhóc này?"

"Chính cô nói với tôi khi cô say rồi giờ cô không nhớ gì?!!! Tôi không hiểu, tại sao cô lại hay tỏ ra quan tâm tới tôi như vậy làm gì trong khi cô đã có người yêu? Cô làm vậy để làm gì? Thương hại sao? Vì thấy ba anh em tôi chỉ có nhau thấy thương nên có gì cũng nhiệt tình giúp vậy đúng không?!!"

Tự dưng anh to tiếng gắt lên khiến con bé hơi rén, tuy nhiên nghe tới từ thương hại thì nó thấy bực, rõ ràng có ý tốt mà giờ người ta lại nghĩ là mình thương hại. Con bé cũng to giọng không kém:

"Đối với cậu lúc nào tôi cũng xấu xa như thế đúng không? Tại sao tôi có ý tốt mà trong mắt cậu nó lại biến thành thương hại cơ chứ? Tôi coi cậu như em trai tôi, cả cậu cùng hai đứa nhỏ đều như em tôi vậy. Vậy mà giờ cậu lại nghĩ như thế, có lẽ trước giờ cậu cũng chưa từng công nhận lòng tốt của tôi?!!"

Tay anh thả lỏng, con bé rời người anh đứng dậy, nó hít một hơi thật sâu để cho bình tĩnh lại. Đằng sau nó, một Vương Khiết với khoé môi khẽ run lên, cố gắng nói nhỏ được vài lời:

"Cô...coi tôi như em trai sao?"

"Đúng."

"Vậy cô nhờ tôi đóng giả làm người yêu làm gì trong khi cô đã có người yêu?"

"Cái đó tôi sẽ giải thích sau, còn giờ thì xuống đi không mọi người chờ lâu."

Con bé vừa mở cửa, ai đó ở phía sau ôm chầm lấy nó. Hạ Nhi khó hiểu cựa mình thoát ra thì anh càng ôm chặt, đầu anh dụi vào cổ nó khiến con bé thấy nhột. Nó né anh, liên tục cựa quậy tìm cách thoát khỏi vòng tay ấy:

"Cậu làm cái trò gì thế hả?! Mọi người đang đợi chúng ta đó, để đạo diễn chờ lâu quá không hay đâu, ảnh hưởng tới sự nghiệp cậu luôn đó!!"

Vương Khiết vờ như không nghe, môi ghé sát rạt, thầm thì bên tai Hạ Nhi, hơi thở ấm nóng phả vào tai nó:

"Sắp tới là cảnh hôn, giờ cô giúp tôi tập được không?"

"Tôi á? Tôi giúp cậu kiểu gì được??"

Vừa dứt lời, Vương Khiết xoay người nó lại rồi dồn vào góc tường, dùng tay mình làm vòng vây. Xung quanh Hạ Nhi tối lại do tấm thân cao lớn ấy che chắn mất kha khá ánh sáng từ ngoài cửa kính to oành hắt vào. Nó thấy càng lúc càng khó chịu và khó hiểu, tay nó đánh vào vai anh, cáu gắt:

"Cậu sao vậy hả??! Sáng nay cậu kêu tôi chậm trễ, giờ cậu cũng đang làm chậm trễ buổi ghi hình của mình đó!!"

"Tôi đang cần cô giúp mà."

"Vậy cậu muốn tôi giúp sao đây??!"

"Đứng yên."

Vương Khiết nghiêng đầu ghé mặt sát gần, ánh mắt hướng xuống môi nó, yết hầu trồi lên xuống. Cho tới khi Hạ Nhi ý thức được chuyện sắp xảy ra thì đúng lúc cánh cửa mở, tiếng mở cửa ấy khiến cậu giật mình khựng lại.

"Hai...hai đứa đang làm gì vậy?"

Chị Hàn Thi tính không hiểu hai người làm gì mà lâu thế, mãi không xuống để ekip chờ lâu nên lên gọi coi sao, ai dè vừa mở cửa thì thấy cảnh tượng khiến chị đứng hình. Vương Khiết ngay lập tức tách ra khỏi nó, giọng thản nhiên như chưa có gì xảy ra:

"Lông mi của cô ta bị rơi vào mắt, kêu nó chọc vào ngứa mắt quá nên nhờ e lấy giùm thôi."

Hạ Nhi thì không giỏi trong việc nói dối lắm, cái mặt nó lộ ra ngay. Con bé cũng âm ừ đồng tình với cậu nhưng làm sao qua nổi mắt chị Hàn Thi, chị nhanh chóng kéo nó đi trước rồi kêu anh đi xuống luôn, vừa đi vừa nói nhỏ, giọng điệu bất bình:

"Sao em có thể để chuyện đó xảy ra ở đây được chứ? Cái bức tường nó bằng kính, cửa ra vào thì không khoá, nhỡ không phải là chị mà là một ai đó không ở trong ekip của công ty mình nhìn thấy thì sao?? Không phải là sẽ bị tung tin thực tập sinh của công ty X đang hẹn hò với staff của công ty sao? Có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của Vương Khiết đó, em nên để ý hơn chứ? Em nên giữ khoảng cách với thằng bé đi chứ Hạ Nhi?!!"

Ngẫm nghĩ lời nói của chị chừng vài giây, con bé cũng thấy mình xử lý kém thật, sao lúc đó lại chịu đứng yên cơ chứ? Tự thấy mình lớn rồi, hơn nữa còn làm trợ lý cho một người nổi tiếng mà xử lý tình huống còn non thật....

Nó lí nhí đáp lời:

"Dạ vâng, lần sau em sẽ để ý hơn ạ."

Về phía Vương Khiết, anh cũng không hiểu nổi ban nãy tại sao mình lại làm vậy với nó, tự dưng cảm xúc dâng trào và anh chỉ muốn nhắm tới đôi môi ấy, tay anh cũng không rời nó được. Vương Khiết ôm lấy khuôn mặt đanh đỏ bừng của mình, tự nhẩm trách mình đầu óc có vấn đề.

Hạ Nhi ngồi xem Vương Khiết đang ghi hình, hễ ánh mắt hai người chạm nhau là anh lảng ngay đi nơi khác, bỏ lại nó với bản mặt khó hiểu, tự dưng Vương Khiết cứ tránh ánh mắt mình miết, khác hẳn khi nãy.

Trời cũng sẩm tối, vì buổi quay hôm nay có lẽ tới đêm muộn hoặc rạng sáng mới xong nên sau khi Vương Khiết quay tiếp phân cảnh khu vui chơi và chụp một vài shoot hình cá nhân thì anh được nghỉ ngơi một hồi, đợi bạn diễn quay phân cảnh riêng của mình và chụp hình.

Hạ Nhi đi về phía anh với bịch đồ ăn trên tay, vừa thấy nó, mắt anh đành nhìn đi nơi khác, đầu cũng quay đi hướng khác vì thấy ngại, không dám đối diện với nó. Hạ Nhi thì vốn chỉ coi đây như em trai của mình, nó ngồi xuống cạnh bên, vỗ vỗ vai, nở nụ cười ánh lên niềm tự hào khen ngợi "em trai" mình:

"Vương Khiết giỏi lắmmmm, lần đầu quay cảnh tình tứ mà ngon ơ luôn nha!! Cậu đỉnh lắm đó! Good job!!!"

Nó bật ngón cái trước mặt anh, anh càng thấy khó chịu vì mình cứ bị nó coi như đứa trẻ. Vỗ vai khen ngợi là sao chứ? Anh đâu muốn nó đối xử như với một thằng nhóc như thế này?

Anh hất tay nó ra khỏi vai mình, gằn giọng:

"Đừng có đối xử với tôi như thế, tôi đâu phải em trai cô."

Hạ Nhi thấy anh có vẻ căng quá, nó bèn cười trừ rồi xoa xoa lưng anh, dỗ dành:

"À rồiiiiii tôi xin lỗiiiii, cậu không phải em trai tôi, cậu là cấp trên của tôi, tôi thấy sang bắt quàng làm họ quá, nhở!"

Anh phụt cười, con bé cũng thấy thoải mái hẳn, càng chọc anh hơn:

"Íiiii cười rồi nhá, thôi cứ cười thoải mái đi không cần cố tỏ ra lạnh lùng với tôi đâu ông tướng."

"Cô không bận tâm hay có suy nghĩ gì về những việc hồi chiều tôi đã làm với cô à?"

Giờ anh nói nó mới nhớ ra, con bé khựng lại chừng vài giây sau đó cũng phủi tay một cái, vừa nói miệng vừa cười tạo bầu không khí thoải mái cho cả hai:

"Ôi dào...thôi ăn đi không đồ ăn nó nguội mất giờ nè!!!"

Hạ Nhi bày đồ ăn ra rồi ra hiệu cho anh ăn khi vẫn đang còn nóng. Hai người vừa ăn vừa nhìn về chỗ thác nước nhân tạo đang chảy róc rách, im lặng hồi lâu rồi anh bỗng quay sang nói:

"Cô đã bao giờ trải qua cái cảm giác thấy yêu hay thích một người mà tự dưng sau đó biết được rằng người ta đã có người yêu chưa?"

"Hừmm.....chưa. Sao thế? Đang thích ai hả?"

Nó nháy mắt tinh nghịch chọc anh, anh thấy vậy thì lại chẳng dám nói nữa, đành phủi phủi chuyện đó đi:

"Không, hỏi thôi, ăn đi."

Hạ Nhi cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, cứ vậy mà tiếp tục ăn, ai đó ngồi bên nuốt không trôi nổi...

.......

Cảnh quay cuối, Hạ Nhi chạy đi chạy lại phụ này kia cũng kiệt sức, nó ngồi lại gần chị Hàn Thi rồi gật gù, mắt nhắm mắt mở, mi mắt nặng trĩu.

Trình Nhất Lâm lần đầu người yêu đi làm đêm muộn như vậy cũng thấy khá lo, không biết có ngủ gật ở đó không nữa, bèn nhắn một tin hỏi han coi sao. Phía bên kia, do đang buồn ngủ quá nên tin nhắn cũng chẳng để ý, đầu óc trống rỗng đang cố gắng banh mắt lên xem. Cảnh quay vừa kết thúc, nó sung sướиɠ đứng phắt dậy vươn vai cái nhẹ rồi chạy lại gần anh, vỗ tay khen ngợi Vương Khiết đã kết thúc buổi quay hôm nay. Anh có nó ở đây cùng cũng là động lực, tuy mệt nhưng cũng thấy vui và ấm lòng khi mà xong việc đã có người chạy tới khen ngợi và hỏi han mình như này. Mọi người cùng vào thu dọn đồ để lên xe đi về, Hạ Nhi chờ giây phút này nãy giờ, nó lôi điện thoại ra tính nhắn báo cho Nhất Lâm biết thì thấy cậu nhắn cho nó từ nãy mà nó không hay biết. Con bé lúi húi nhắn trả lời cậu, ngừoi đi cạnh nó cũng đưa mắt liếc nhìn vào cuộc trò chuyện ấy.

"Em xong chưa? Có mệt không? Ăn vậy có đói lắm không? Không có em bên cạnh khó ngủ quá này."

"Hông mệt đâuuuu, ngươi nghĩ người yêu ngươi là ai mà biết mệt hả trời ??! (._/.). Người iu cứ ngủ trước đi, sáng tỉnh dậy là thấy em nằm cạnh ngay í mà hihihihi (*3*) <3"

Đọc tới đây kèm theo biểu cảm tủm tỉm cười của con bé, Vương Khiết lại thấy bực dọc. Ánh mắt Vương Khiết lạnh đi, môi nhếch nét cười nhạt, sắc thái khuôn mặt trở nên hơi đáng sợ.

Mọi người lên xe, vẫn là Vương Khiết và Hạ Nhi ngồi ghế cuối. Mọi người lăn ra ngủ nhanh chóng, trên xe cũng tắt đèn kèm theo cánh rừng này không đèn đóm nên cũng tối thui, Hạ Nhi sợ bóng tối nên ngồi co ro lại, mắt nhắm tịt để không tưởng tượng ra những thứ ghê rợn như trong film nó hay coi. Vương Khiết nhân lúc nó sợ thì choàng tay qua vai nó kéo lại gần sát mình, thấy nó có ý định tách ra thì anh nói nhỏ:

"Nãy thấy buồn ngủ lắm mà, ngủ đi."

Thế là con bé cũng để vậy luôn, miễn dễ ngủ và đỡ sợ hơn là được.

Thấy điện thoại nó sáng lên báo tin nhắn tới, anh thử bấm vào coi thì thấy điện thoại nó không khoá. Suy nghĩ ban nãy khi khó chịu lại xuất hiện, anh không ngần ngại cầm điện thoại nó lên rồi trả lời tin nhắn đó:

"Có cảnh hỏng nên phải quay lại, chắc tới sáng mới về, cứ ngủ đi nhé."

Bên đầu dây bên kia thấy nó nhắn lạ quá, tự dưng lạnh nhạt lạ thường. Cậu gọi cho nó thì đúng lúc Vương Khiết vừa xoá tin nhắn vừa xong để nó không biết, anh nhanh chóng tắt máy khiến cho Nhất Lâm khó hiểu. Cậu gọi lại thì Vương Khiết lại tắt, cứ vậy hoài Nhất Lâm mới nghĩ có thể do Hạ Nhi đang bận, không nên làm phiền con bé nữa mà cứ đi ngủ đi thì hơn.

Sau một chặng đường mệt mỏi thì xe dừng, anh đợi mọi người xuống hết thì bế nó xuống xe, vì mệt nên nó ngủ say như chết. Chị Hàn Thi và mọi người tưởng con bé bị sao thì lại gần định hỏi, anh bèn nhanh trí nói nó hơi đau đầu, mọi người cứ về đi để anh đưa nó lên phòng nghỉ của nhân viên để nghỉ ngơi là được.

Chị Hàn Thi vừa quay người, đang định đi lấy xe về thì quay lại hỏi:

"Hay đưa Hạ Nhi về nhà nó đi, chứ ai lại để nó ngủ ở đây?"

"Cô ta bảo để coi ta ở đây đó chị."

Chị Hàn Thi mới hiểu ra rồi cũng nghe theo luôn, chị vẫy tay chào anh rồi bước đi, để lại Hạ Nhi cho Vương Khiết từ từ bế vào sảnh của công ty để lên phòng nghỉ nhân viên...

Nét mặt anh tối sầm lại, Hạ Nhi hơi cựa mình, rồi cảm giác lơ lửng nên nó tỉnh giấc. Hạ Nhi thấy xung quanh tối om, nhìn lên thấy khuôn mặt Vương Khiết qua ánh sáng mờ ảo, nó nheo mắt hỏi:

"Tới nơi chưa vậy? Sao cậu lại bế tôi?"

Vương Khiết bước đi nhanh hơn, bỗng một ánh sáng chói như đèn xe hắt vào, Vương Khiết bỗng khựng lại, tự dưng toàn thân cảm thấy run run. Hạ Nhi vẫn đang ngơ ngác ngái ngủ không hiểu chuyện gì thì thấy có giọng nói quen thuộc vọng vào:

"Hai người sao còn chưa về vậy?"

Hello mọi ngừi long time no see🥲 thời gian qua chắc nhiều người gọi hồn và chửi tui dữ lắm ha vì tui lặn mất tăm quài không ngoi lên viết tiếp. Thực sự không phải tui muốn drop truyện này mà là vì do lâu quá cứ bận không viết tiếp được nên tui bị đứt mạch cảm xúc á :((( mấy ngày vừa rồi rảnh tui nằm tự cày lại truyện của mình, thấy vừa dở hơi vừa lắm đoạn đọc xong muốn viết lại ghê cơ mà mn vẫn khen và ủng hộ quá trời nên cũng có động lực dữ lắm. Xong đọc cmt nhiều người còn bảo cày đi cày lại mà vẫn chưa thấy tác giả viết tiếp, rồi cả cmt của bạn nào đó tui đọc gần đây nhất là bạn í có bảo là nếu tui viết tiếp thì bạn í sẽ cày lại từ đầu. Mấy điều này làm tui càng có hứng cày truyện mình viết và lấy lại mạch cảm xúc và ý tưởng để viết tiếp phục vụ mọi ngừi🥰 trong tuần này tui sẽ ra vài chap sương sương cho mọi người cày, lần nè uy tín!! Hãy tin tui 👉🏻👈🏻 cám ơn mọi người rất nhiều vì vẫn luôn nhớ tới tui và cái tác phẩm đầu đời nè kekee những ai còn tiếp tục đọc tới giờ kể từ hùi đó là tui trân trọng lắm lun á 🥺🥺 ai vẫn chờ tui từ đó tới giờ thì cmt tui biết nha hihiiii yêu mọi ngừi nhìu lắm luôn❤️‍🔥❤️‍🔥