Chương 42: Công bố bí mật (2)

Tối đến, tất cả đều tập trung ở nhà Vũ, bao gồm cả 2 anh em sinh đôi mới nhập bọn. Không thể phủ nhận là mắt nhìn người của Nhung và Linh rất ổn, bởi lẽ mấy bà từ đầu đã vô cùng thích thú với việc Phú và Bảo, vốn là 2 thanh niên sáng sủa, đẹp trai, cao ráo, body chuẩn mực, nói chuyện lại vô cùng cuốn hút tham gia vào nhóm.

2 cậu chàng không những khéo nói, biết chiều chuộng quý bà, mà còn vô cùng lễ phép với mấy đàn anh nên rất dễ được thông qua. Có điều, trước khi vào nhóm, cả 2 đã được Vũ kéo sang một bên cảnh cáo rằng nếu để lộ ra ngoài những chuyện trong này thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ. Không rõ là do 2 cậu nhóc còn nhỏ hay do thứ bá khí mà Vũ sở hữu đã uy hϊếp họ từ trong tiềm thức, nên Phú và Bảo cam đoan rằng sẽ không bao giờ hé môi với bất cứ ai về nhóm cũng như đem theo những bí mật này xuống mồ chung với mình.

Thế là mọi chuyện thông qua trót lọt như cái cách mà nó bắt đầu.

“Có chuyện này tôi cần thú thật với mọi người.”

Vũ ngồi trên salon, nhìn xung quanh một lượt, từ… Sương, Nhung, Bích, Dung, Tâm, Hân, Linh, Yến, Như, Loan, Trâm, Liên, Nhiên, Siêu, Ahri, Sơn, Dũng, Nhân, Cường, Tài Cẩu, Trung Mập, Kiệt Lặc, cho đến 2 anh em Phú và Bảo rồi thở dài…

“Tôi thực ra… không phải là người…”

Thế là Vũ kể lại, ngọn nguồn bắt đầu từ tai nạn giao thông 10 năm trước, cho đến việc gặp gỡ quỷ vương Asmodeus mấy tháng trước. Thực ra thì Vũ không cần phải làm vậy, nhưng chung quy thì để đối mặt với những khó khan sắp tới, cần phải có sự đồng thuận. Cánh đàn ông cần phải hiểu rõ tình hình mới có thể bảo vệ mấy bà, và đồng thời, cánh đàn bà cũng phải biết rõ việc mình đang ăn nằm với ai thì mới có thể an tâm mà phục vụ cũng như giúp đỡ họ về mặt tinh thần được.

Câu chuyện kết thúc bằng việc cả Sơn và Cường đồng thời cởϊ áσ ra, để lộ những hình xăm ma quỷ đang không ngừng lập lòe ánh sáng, phát ra thứ năng lượng mê hoặc mà người ta vẫn thường hay gọi là quỷ khí.

“Tôi nói hết rồi, các vị cứ bình tâm mà nghĩ. Dù sao thì quãng thời gian qua cũng rất vui vẻ với nhau, nên tôi hi vọng mọi người suy xét cho cẩn thận. Nếu muốn rời nhóm, tôi hoàn toàn có thể xóa trí nhớ và giúp các vị hòa nhập lại với cuộc sống bình thường. Xem như chưa từng quen đi ha.”

Nói rồi gã đi ra ngoài sân hút thuốc, để mặc 24 con người kia ở lại phòng khách. Có vẻ như bầu không khí dần trở nên yên tĩnh đến lạ. Dung ngồi một chút cũng chạy ra theo, thấy Vũ đứng đấy cạnh gốc cây, dáng vẻ cô đơn như thể chỉ có gã là tồn tại duy nhất ở trong đất trời này… lạc long và lay lắt.

“Thấy sao?”

“Không rõ, chỉ là có chút thoải mái.”

“Em bắt đầu có cảm xúc rồi… chị cảm thấy được điều đó.”

Dung ôm Vũ từ đằng sau, áp bộ ngực căng tròn của bà vào lưng gã, khẽ an ủi như người chị gái thân thiết bắt gặp đứa em trai đáng yêu đang rối bời bởi những suy nghĩ mông lung. Họ đứng đấy một lúc rồi quay lại vào trong nhà.

Cả đám vẫn ngồi đấy, vẫn không ai nói gì.

“Sao? Ai muốn rút?”

Phú và Bảo đồng loạt giơ tay, nhưng thay vì trốn tránh, ánh mắt họ lại trở nên vô cùng hào hứng:

“Đại ca có thể biến tụi em thành quỷ được sao? Như anh Sơn đã nói ấy?”

“Được, nhưng tụi bây không muốn làm người nữa à?”

“Thứ quyền năng đó… anh nghĩ tụi em từ chối được sao?” – Bảo khẽ bật cười.

“2 thằng tụi em sớm đã có đủ cả rồi, từ gia đình, tiền tài, diện mạo, cho đến đàn bà… duy chỉ sức mạnh là không. Anh nghĩ tụi em có thể từ bỏ cơ hội để trở thành một kẻ đứng trên tất cả được sao?”

“Còn tụi bây?”

Vũ lại nhìn sang Dũng và Nhân.

“Từ lúc ông gọi đi trả thù cho Thủy là tôi đã đoán được rồi, có điều chân tướng vẫn hơi quá sức tưởng tượng.” – Dũng thở dài nhìn mẹ mình rồi lại nhìn những người phụ nữ xung quanh.

“Chúng ta sẽ chết sao?” – Nhân hỏi, ánh mắt có phần hơi dao động.

“Có thể lắm.”

“Vậy thì cùng chết.” – Dũng và Nhân đồng thanh.

Tới phiên 3 tên đàn em của Dung, có điều chẳng cần Vũ hỏi, ánh mắt của Tài Cầu, Trung Mập, Kiệt Lặc nhìn Dung đã nói lên tất cả. Họ vạch tay áo ra, để lộ hình xăm bạch hổ trên bả vai như thể đang bày tỏ lòng trung thành với băng nhóm, với Dung cũng như cái hội kín này vậy.

Vậy là 10 gã đàn ông đều chọn ở lại, về phần mấy bà thì…

“Em yêu anh, nên không cần phải hỏi đâu.” – Sương dụi mắt vì sắp khóc, cô đeo kính vào rồi đi thẳng một mạch lên lầu.

“Chị không ý kiến, dù sao thì cũng chẳng còn nhà để về.” – Bích cười mỉm, lộ ra ánh mắt lẳиɠ ɭơ khiến tim 2 cậu nhóc mới vào đập thình thịch.

“3 mẹ con tôi trông cậy cả vào mấy anh đấy.” – Nhung ôm Yến và Như vào lòng rồi thay lời muốn nói.

Hân và cả gia đình bà Loan thì hiển nhiên lựa chọn đi theo con trai mình nên cũng chẳng cần phải hỏi họ làm gì. Tâm thì sớm đã được cấy gene của Ahri nên xem như cùng một giuộc đi. Người duy nhất sót lại là nữ huấn luyện viên xinh đẹp Nguyễn Ánh Linh vẫn chưa đưa ra câu trả lời.

“Này…”

Nhung khẽ kéo tay Vũ, định bụng sẽ khuyên bảo Linh một chút nhưng bị gã gạt phăng ra.

“Để cô ấy tự trả lời, đây là cuộc sống của cổ, chị đừng can thiệp.”

“Tôi tham gia.”

“Có thể hỏi tại sao được không?”

Linh bật cười chua xót, nàng nhìn thẳng vào Vũ bằng ánh mắt đỏ ngầu ngập trong thù hận.

“Hãy biến tôi thành quỷ, tôi cần sức mạnh… tôi… tôi muốn trả thù.”

Thế là nàng quỳ xuống, hôn lên bàn tay Vũ, như một nghi thức cổ xưa thể hiện sự trung thành. Đó chính là khoảnh khắc mà một kỵ sĩ bóng đêm ra đời. Phải rồi, bằng khả năng suy diễn vô số tương lai, Asmodeus sớm đã tiên đoán được việc Trần Vân Vũ sẽ trở thành quỷ vương thứ 8, đồng thời, dưới trướng gã cũng sẽ tồn tại 12 kỵ sĩ bóng đêm, tượng trưng cho 12 tông đồ của cái chết.

Nguyễn Ánh Linh chính là một trong số đó.

Người phụ nữ duy nhất dám đọa mình vào trong bóng tối vĩnh hằng.



Nghi thức thề nguyền được diễn ra dưới tầng hầm của căn biệt thự. Vũ đứng giữa vòng tròn ma thuật do Sơn vẽ ra, xung quanh gã chính là Dũng, Nhân, Phú, Bảo, Tài, Trung, Kiệt và Linh đang vây xung quanh. Cường lấy ra một con rắn khiến mấy bà xung quanh ớn lạnh, rồi cắt cổ nó, đổ máu vào một cái ly và đưa cho Vũ.

Cầm lấy ly máu rắn, Vũ cũng tự rạch cổ tay mình rồi nhỏ vào trong đấy đủ 8 giọt.

“Rắn là sinh vật tượng trưng cho cái ác, trong bất kỳ nền văn hóa nào cũng vậy. Nhưng ở địa ngục, rắn chính là thú cưng của các đời quỷ vương. Nay ta dùng máu rắn làm thứ tiếp dẫn, để dòng dõi của Asmodeus mãi mãi trường tồn với các ngươi… vĩnh viễn không thể tách rời.”

Sơn đứng ngoài làm phép, tức thì, máu trong ly bỗng dưng bay lên, chia ra làm 8 phần rõ rệt, lơ lửng trước mặt 8 người đang vây quanh Vũ.

“Uống nó vào, thề rằng sẽ không bao giờ phản bội chúa quỷ của các ngươi, ngài Asmodeus vĩ đại.” – Sơn cao giọng nói.

8 người nhanh chóng lấy tay hứng máu rồi hút sạch vào miệng, đồng thời Vũ cũng làm phép gọi ra Asmodeus. Bất quá, chờ gần cả 5 phút mà vẫn chẳng thấy cái tên quỷ xanh lè kia xuất hiện.

“Thất bại?” – Vũ quay sang hỏi Sơn.

“Không, thành công rồi… có điều sếp đâu?”

Sơn tự hỏi, bởi vì Dũng, Nhân, Phú, Bảo, Tài, Trung, Kiệt và Linh đã tỏa ra quỷ khí, đồng thời trên người họ cũng đang nổi lên những hình xăm tribal tượng trưng cho quỷ dâʍ ɖu͙©, chứng tỏ là nghi thức đã thành công, nhưng tại sao Asmodeus không xuất hiện để ấn chứng cho mấy tên đàn em mới này của mình? Rõ ràng là Trần Tuấn Cường lúc chiều đã được diện kiến Asmodeus ngay sau khi thức tỉnh hình xăm rồi cơ mà?

Sơn và Vũ đều cảm thấy khó hiểu.

Có điều họ không biết rằng, lúc này bên ngoài vũ trụ, ở một nơi mà cách xa trái đất hàng nghìn tỷ năm ánh sáng, Asmodeus đang một mình chống lại cả 150 triệu thiên thần đang chuẩn bị hàng lâm xuống địa cầu.

“Asmodeus, người muốn chống lại ý của chúa thượng hay sao?”

Giọng nói thần thánh tràn đầy uy hϊếp phát ra từ sâu trong thông đạo ánh sáng, nhưng Asmodeus vẫn chỉ đứng đấy cười tủm tỉm.

“Thiên giới đừng làm to chuyện có được không?”

“Chớ mong ta lặp lại lần nữa, mau giao ra thông đạo đến trái đất.”

“Haiz… xem ra vẫn phải đánh rồi.”

Asmodeus búng tay, từ sau lưng gã, vô số sinh vật khổng lồ được dựng lên từ quỷ khí, sừng sững trong hư không, số lượng không thể đong đếm nổi, tạo thành cả một binh đoàn quái vật, ước chừng phải đến cả trăm tỷ con.

“Có biết anh đây thích nhất là lấy thịt đè người không?”

Thế là cuộc chiến giữa 150 triệu thiên thần và Quỷ Vương Asmodeus bắt đầu, kéo theo đó là sự hủy diệt của vô số thiên hà xung quanh, khiến vô số ngôi sao (mặt trời) bị dập tắt, các hố đen vỡ vụn và thậm chí còn ảnh hưởng đến những nền văn minh cao cấp cách đó hàng nghìn năm ánh sáng.



Sau khi giúp Dũng, Nhân, Phú, Bảo, Tài, Kiệt, Trung và Linh thành công trở thành tông đồ của quỷ dâʍ ɖu͙©, Vũ và Sơn lại mất cả đêm bận rộn để giúp cánh đàn bà đồng hóa với gene của quỷ succubus. Khác với nghi thức kết nạp của quỷ dâʍ ɖu͙©, vốn chỉ cần khế ước và sự đồng thuận, thì quy trình đồng hóa lại phức tạp hơn nhiều.

Nói tóm lại là cần phải mất hơn cả đêm mới có thể hoàn thành.

Trước mắt đã có Tâm và 2 mẹ con nhà bà Loan, Trâm là bán quỷ succubus, cùng với Ahri là quỷ succubus thuần chủng. Vũ và Sơn lấy máu của Ahri, dùng ma thuật chiết xuất ra gene tinh khiết nhất, rồi cấy vào từng người.

Trừ Linh lựa chọn trở thành tông đồ của quỷ dâʍ ɖu͙© ra, thì các bà còn lại đều không muốn dây vào chuyện đánh đấm, kể cả Dung. Bên cạnh đó, ngay cả 2 đứa bé con cũng muốn được như mấy dì nên tổng cộng Vũ và Sơn cần phải giúp cả 10 người phụ nữ đồng hóa.

Quá trình đó mất cả đêm… đến gần sáng mới hoàn thành.

Thế là hiện tại, trong nhóm đã có 11 thành viên chủ chiến, bao gồm cả Linh với sức mạnh của loài quỷ dâʍ ɖu͙©, cùng 13 bán quỷ succubus và 1 succubus thuần chủng. Có vẻ như Trần Vân Vũ nếu muốn lấy lại cảm xúc như một con người, thì gã cần phải biến vô số kẻ khác trở nên phi nhân loại cũng nên.