Chương 9

Từ Nhã vừa thấy Nguyễn Đa đến, liền nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng kéo kéo. Ánh mắt rõ ràng cho thấy rằng nàng muốn biết Nguyễn Đa có chuyện gì không. Nhưng Nguyễn Đa chỉ khẽ lắc lắc đầu, vốn không để ý tới cô bạn bên cạnh. Từ Nhã nhìn gương mặt không hề biến đổi của Nguyễn Đa lại thở dài, cứ như mình không tồn tại trong mắt nàng.

Thực ra, từ lúc Nguyễn Đa đứng ngoài cửa lớp, Từ Nhã đã chú ý. Đến lớp từ sớm lại thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không, Từ Nhã bỗng cảm giác mất mát khác thường, cứ như thiếu thốn một cái gì vậy nhưng không lý giải nổi. Đến khi nhìn thấy Nguyễn Đa xuất hiện ở cửa Từ Nhã mới chợt hiểu, bản thân đã nguyên một ngày và một đêm nhớ tới người kia, là Nguyễn Đa.

Lúc này, Từ Nhã tâm trí rối bời, lại đồng thời vui mừng. Vì nhìn thấy Nguyễn Đa bản thân lại vui vẻ, đối với Nguyễn Đa luôn dành một sự lo lắng quan tâm đặc biệt.Từ Nhã đương nhiên biết mình đã rung động trước Nguyễn Đa. Nhưng mà... Từ Nhã liếc mắt nhìn Nguyễn Đa, không biết nàng thuộc "loại người" nào.

----------------------------------------------

Nguyễn Ngô Sương lật lật bộ sách tẻ nhạt về thuốc Đông y, đầu óc vẫn còn lưu lại thân ảnh cô đơn của Nguyễn Đa hồi sáng. Nhìn lại lòng bàn tay từng đánh Nguyễn Đa, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Trước đến nay xét hết mọi việc, Nguyễn Đa không hề làm sai điều gì, mà cái sai duy nhất chính là yêu nàng.

Nghĩ tới những vết thương trên người Nguyễn Đa dù quá thời gian chỉ định mà vẫn còn chưa có dấu hiệu bình phục, vẻ mặt Nguyễn Ngô Sương đượm lên vẻ lo lắng. Nàng liền bốc một ít thuốc hi vọng có thể làm cho Nguyễn Đa sức khoẻ tốt lên chút. Tuy biết làm thế nào cũng không thể bù lại thương tổn do mình gây nên , nhưng vẫn không thể dừng được những hành động điên cuồng ấy.

Yêu, bởi vì yêu. Hận, cũng bởi vì yêu.

Lúc Nguyễn Ngô Sương đang suy tư, cánh cửa bỗng mở ra, người đi vào là một nữ nhân cũng mặc y phục bác sĩ giống nàng.

- "Bác sĩ Nguyễn, vẫn còn làm việc sao"

Nguyễn Ngô Sương hơi nhíu mày, bỏ quyển sách đông y đang xem giở trở về ngăn kéo đóng lại.

- "Bác sĩ Trần có chuyện gì vậy" - Nguyễn Ngô Sương lịch sự cười hỏi.

- "Tiểu Sương bảo bối thật là, lúc nào cũng khách sáo. Ta chẳng bảo cứ gọi ta là Trần Hề sao"

Nghe lời nói thân thiết phát ra từ người trước mặt, Nguyễn Ngô Sương lúc này mới ngẩng lên nhìn vào nàng đánh giá.

So với Nguyễn Ngô Sương, Trần Hề còn cao hơn 2cm. Mái tóc màu đỏ nhuộm được uốn xoăn rất thời thượng. Nhìn cũng biết là vừa đi làm tóc. Lông mi đẹp, mắt thon dài, trang sức trên người đều rất tinh xảo hoà hợp với một thân tao nhã mùi nước hoa Chanel19. Vốn là một sự két hợp vô cùng hoàn hảo, nhưng vào giờ phút này, lại chỉ làm cho Nguyễn Ngô Sương tâm ý càng phiền loạn.

Trần Hề, năm nay 22 tuổi. Thân thế vô cùng đặc biệt, là con gái của ngài thị trưởng thành phố X. Tốt nghiệp một trường y học bình thường, vì là con gái của thị trưởng nêndễ dàng được bổ nhiệm vào làm việc tại bệnh viện Hồng Minh. Hi vọng Nguyễn Ngô Sương có thể kèm cặp đốc thúc tốt vị tiểu thư này. Nguyễn Minh không hi vọng ngay tại chính bệnh viện của mình lại xảy ra việc bệnh nhân bị bác sĩ hại chết ngay trên bàn mổ. Cho nên, Nguyễn Ngô Sương tỷ tỷ bị nữ nhân nhỏ hơn mình hai tuổi này bám lấy như người thân, dần dần vì si mê Ngô Sương mà cũng biến thành một Lôi ti biên (Lesbian).

Nhưng chuyện của riêng Trần Hề chỉ riêng có Nguyễn Ngô Sương mới hiểu rõ nhất. Về phần làm sao mà biết được? Thử hỏi, một người bị một nữ nhân cả ngày luôn mồm gọi "tiểu Sương bảo bối", cùng với người tuỳ thời bị một nữ nhân mạt du, tưởng ko biết?

Khó là vậy! Vốn vừa mới lúc bắt đầu mọi chuyện đều bình thường. Mỗi lần Nguyễn Ngô Sương sắp cầm dao mổ một ca nào đó đều gọi Trần Hề cùng tới tham gia, nhân tiện nói cho nàng nghe một ít kiến thức về ngành phẫu thuật.

Số lần tiếp xúc của hai người theo đó tăng lên ngày càng nhiều, mỗi lần phụ trách mổ, Nguyễn Ngô Sương đều muốn người trợ thủ này đi cùng. Tuy không phải là Nguyên Ngô Sương thiếu thốn người, nhưng nếu là một trợ thủ xinh đẹp, tổng thể lại thì so với người khác cũng tốt hơn nhiều.

Vì thế, Nguyên Ngô Sương liền chủ động đưa ra ý kiến với Nguyễn Minh, điều Trần Hề về ngành giải phẫu mà nàng đang quản lý, trực tiếp làm trợ thủ. Cái này gọi là đưa quà tận cửa, dâng vô miệng cọp.

Lúc này Trần Hề nhìn Nguyễn Ngô Sương khách khí mỉm cười, trong lòng đã ẩn ẩn mất mát. Nhưng trên mặt vẫn không ảnh hưởng đến ý cười đang ngự toả.

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Trần Hề chuyển động chiếc mông quyến rũ của mình, tiến tới chỗ Nguyễn Ngô Sương. Không khí trong phòng dần bị mùi nước hoa của Chanel 19 bao trùm. Nguyễn Ngô Sương nhìn Trần Hề chậm rãi đến gần mình, trong lòng lại vẫn đang nghĩ về người kia, giờ này không biết Nguyễn Đa đang làm gì.

Thừa lúc Nguyễn Ngô Sương thất thần, Trần Hề xoay người ngồi ngay lên đùi nàng, hai tay đưa lên bá cổ Nguyễn Ngô Sương nũng nịu.

- "Tiểu Sương bảo bối, thật hư quá. Trước mặt người ta còn tơ tưởng đến ai khác sao. Tiểu Sương có biết ta ngày đêm đều nhớ đến ngươi không. Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không nghĩ đến ta"

Trần Hề vừa nói, đôi môi hướn đến vành tai Nguyễn Ngô Sương, phà một luồng hơi nóng. Bị làm phiền, Nguyễn Ngô Sương sao có thể dễ dàng tha thứ Trần Hề hành động bậy bạ được. Hai tay dùng lực mạnh mẽ đẩy nữ nhân bám dính như keo trên người mình ra. Trần Hề không lường trước được cử chỉ của Nguyễn Ngô Sương, đột ngột bị đẩy ngã xuống dưới đất. Sững sỡ nhìn người vẫn còn ngồi yên trên ghế. Nàng biết Nguyễn Ngô Sương không cố ý đẩy mình ngã, nhưng vẫn có tác dụng sát thương rất lớn , khiến lòng dâng lên nỗi tủi thân lẫn xấu hổ.

Không ngờ bản thân đã cố gắng lâu như vậy, chẳng lẽ Nguyễn Ngô Sương vẫn luôn chán ghét mình sao? Vì cái gì? Ta chỉ là thích ngươi mà thôi, ngươi tại sao lại không thèm liếc mắt nhìn ta một cái? Ta rõ ràng... vì ngươi thay đổi nhiều đến vậy. Không muốn khóc, nhưng nước mắt cũng không tự chủ đột nhiên rơi xuống.

Nguyễn Ngô Sương không phải người có ý chí lạnh như sắt đá, vừa thấy Trần Hề bị mình đẩy ngã đã tự trách bản thân. Bây giờ, nhìn thấy con người lúc nào cũng có thể tươi cười kia có thể dễ dàng khóc trước mặt mình như vậy, trong lòng càng thêm hối hận.

- "Thực xin lỗi... ta không cố ý" - Nguyễn Ngô Sương nói xong, liền cúi xuống đỡ Trần Hề dậy. Vừa nâng lên, đã thấy Trần Hề sắc mặt trở nên trắng bệch, thái dương rịn đầy mồ hôi. Nguyễn Ngô Sương lo lắng kiểm tra, sợ Trần Hền gã bị thương ở đâu. Cuối cùng phát hiện mắt cá chân Trần Hề đang sưng lên.

Trần Hề nhìn gương mặt hối lỗi của Nguyễn Ngô Sương, nhưng không tìm thấy một tia đau lòng trên đó. Nàng chỉ biết gượng gạo nở một nụ cười. Rốt cục, Nguyễn Ngô Sương vẫn không hề thích mình. Đối với Nguyễn Ngô Sương, nàng chỉ là một phụ tá... có cũng được, không có cũng chẳng sao. Vậy thì người có thể khiến cho Nguyễn Ngô Sương đang ngẩn ngơ nghĩ đến lúc nãy là ai.

----------------------------------------------

Nguyễn Đa vừa định đứng lên , lại bị một bàn tay bên cạnh nắm chặt. Nhìn ghé vào trên bàn, Từ Nhã vẻ mặt oán niệm đang nhìn mình. Nguyễn Đa bất đắc dĩ cười cười, Từ Nhã là người duy nhất nguyện ý trở thành bạn học của nàng ở trường này. Cũng là người hoàn toàn chẳng biết gì về nàng, lại là người lo lắng cho nàng nhất.

- "Đại tiểu thư ơi, ngươi rốt cục cũng định đi đúng không. Ta thấy ngươi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài kia đến cả 10 phút rồi. Xem ra hôm nay, chúng ta lại lên căntin cùng nhau đi?"

Nguyễn Đa không biết trả lời Từ Nhã như thế nào, nàng thực sự không mấy dễ dàng nói chuyện với người khác. Trong thế giới riêng của Nguyễn Đa, ngoài nữ sinh trước mặt đang nói như trào phúng này, ngoài ra chỉ có người nàng yêu là Nguyễn Ngô Sương.

Nhìn Nguyễn Đa lộ vẻ khó nói, Từ Nhã lắc lắc đầu, liền kéo Nguyễn Đa hướng cửa lớp đi ra. Nhưng chưa kịp đi tới, hai người đã bị một đám ba nữ sinh khác chặn lại. Đứng đầu là một nữ sinh tóc ngắn.

Nữ sinh này không hề mặc đồng phục mà là quần áo tự do. Không chỉ vậy, tóc tai còn nhuộm vàng chói hết cả mắt. Nguyễn Đa kinh ngạc đối mặt với những người lạ, nhưng bị Từ Nhã ra cản trước, đẩy nàng về phía sau lưng.

- "Tiểu Đa à, các bạn có lẽ tới tìm ta, ngươi cứ đi trước đi" - Từ Nhã nói nhỏ bên tai Nguyễn Đa, đẩy nhẹ nàng ra cầu thang, rẽ cho Nguyễn Đa một lối đi khác. Nhưng nàng lập tức bị nữ sinh tóc ngắn lúc nãy chặn lại.

- "Bạn gái ngươi sao?" - Nữ sinh tóc ngắn hỏi Từ Nhã, dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Nguyễn Đa. Không có một tia sợ hãi, Nguyễn Đa lẳng lặng đối diện với nữ sinh. Đối với Nguyễn Đa, ánh mắt này của nữ sinh đâu xa lạ. Có xem thường, có chán ghét, chẳng khác nào mẹ nàng thường nhìn nàng.

Ánh mắt ấy khợt khiến tim Nguyễn Đa đau đớn quặn thắt. Tại sao tên mình lại là Nguyễn Đa? Đa? Nhiều? Chẳng lẽ mình thật sự chỉ là một kẻ dư thừa? Vậy tại sao mẹ lại còn muốn sinh ra. Tại sao lúc mình còn chưa có mặt trong thế giới này bà lại không để mình chết đi. Nguyễn Đa tay gắt gao nắm lấy vạt áo đồng phục, môi đã bị hàm răng cắn đến chảy máu.

Những cử chỉ đó, đều bị Từ Nhã thu vào đáy mắt. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Đa. Tuy chiều cao không bằng Nguyễn Đa, nhưng vì cơ thể này quá gầy yếu, Từ Nhã dễ dàng mang Nguyễn Đa ép vào l*иg ngực, cảm giác như ôm ấp một con chim nhỏ cần được che chở.

- "Đúng vậy, đây là bạn gái của ta. Vì thế mong ngươi từ nay đừng đến làm phiền, chuyện chúng ta coi như đã chấm dứt rồi."