Chương 8

Nguyễn Đa vốn thân thể gầy yếu suy nhược, sao có thể chịu được những kí©h thí©ɧ mãnh liệt đến vậy. Sau khi đạt tới đỉnh đã rơi vào hôn mê. Phần eo những vết thương vì va chạm quá độ vừa rồi lại bị rách miệng. Nguyễn Ngô Sương nhìn dòng máu tươi theo những vết sẹo chằng chịt chậm rãi chảy ra, tâm như bị mũi tên xuyên qua vô cùng đau đớn.

Chống người dậy, Nguyễn Ngô Sương đi tới ngăn tủ lấy thuốc nhẹ nhàng đổ ra. Nhìn gương mặt tái nhợt của người kia còn mang theo chút ửng hồng đặc biệt, sự vận động kịch liệt qua đi còn lưu lại mồ hôi trên người, nhưng lại toả ra một sức quyến rũ đến mị hoặc. Lúc này trông Nguyễn Đa như một thiên thần, làm cho con người không thể không thương yêu. Nguyễn Ngô Sương nhất thời chỉ cảm thấy môi miệng khô nóng, chỉ muốn đem Nguyễn Đa lần nữa đặt dưới thân mình. Phát hiện ham muốn của bản thân, Nguyễn Ngô Sương bối rối rời khỏi giường, nhìn cơ thể gầy yếu của Nguyễn Đa trên tấm nệm, vốn đã đứng trước cửa muốn rời đi nhưng lại quay trở vào trong phòng. Nàng bước tới nhà tắm, lấy một chiếc khăn ẩm nhẹ nhàng lau sạch miệng vết thương và những tầng mồ hôi trên cơ thể Nguyễn Đa. Hai tay khẽ lau đi số mật dịch còn sót lại bên dưới, nhìn hoa hạch sưng đỏ vừa trải qua cao trào kí©h thí©ɧ, Nguyễn Ngô Sương dùng khăn phất qua nơi đó, tập trung để chính mình không run rẩy. Nhưng vẫn bất lực để thân thể phản ứng lại tiếng rên khe khẽ của Nguyễn Đa.

Làm xong việc, Nguyễn Ngô Sương thấy mệt mỏi, không còn sức lực. Liền phá lệ không cởϊ qυầи áo, cũng chẳng thèm tắm rửa, nằm xuống ôm Nguyễn Đa cùng rơi vào giấc ngủ.

------------------------------------------------

Nếu đây là một giấc mơ, thì chỉ hi vọng mình mãi mãi sẽ không tỉnh lại. Những tia nắng đầu tiên của ban mai chiếu vào phòng, Nguyễn Đa chậm rãi mở to mắt. Cảm giác được bàn tay Nguyễn Ngô Sương đặt lên eo mình, cả hơi thở của Nguyễn Ngô Sương luân chuyển bên cạnh. Nguyễn Đa vui mừng đến nỗi suýt phát khóc, không dám quay đầu lại nhìn, càng không dám cử động thân thể.

Không phải là sợ sẽ kinh động đến nàng, mà chỉ sợ đây là một giấc mơ không có thực. Nếu động đậy, giấc mộng sẽ tan biến mất. Nguyễn Đa nghe được tiếng hít thở đều đặn rõ ràng từ phía sau, cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên cổ mình. Nàng lại bắt đầu thấy rung động, giống như một đứa trẻ có được chiếc kẹo mà nó mong muốn.

Nghĩ đến đêm qua tỷ tỷ đối xử nhẹ nhàng với mình, Nguyễn Đa như có một tia hi vọng le lói toả sáng. Không ai biết nàng đã chờ đợi ngày này bao nhiêu lâu... đâu phải chỉ một hai năm, mà là chín năm.

Tận mắt nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương lần đầu tiên năm bảy tuổi, Nguyễn Đa đã thích nàng. Nhưng hiện tại, Nguyễn Đa hiểu được, mình đối với nàng không phải thích, mà là yêu.

Nguyễn Đa yêu Nguyễn Ngô Sương, yêu chị gái của mình. Tuy Nguyễn Ngô Sương chán ghét nàng, nhưng nàng chưa bao giờ buông tay, chưa bao giờ bỏ đi tia hi vọng cuối cùng với Nguyễn Ngô Sương. Lúc Nguyễn Đa đang trầm ngâm trong những cử chỉ nhẹ nhàng của Nguyễn Ngô Sương đêm qua, Nguyễn Ngô Sương đã giật mình tỉnh giấc.

Nguyễn Ngô Sương vươn tay miết nhẹ lên làn da Nguyễn Đa, đôi chân cử động, đầu gối đưa thẳng lên giữa hai chân Nguyễn Đa. Người trong lòng Nguyễn Ngô Sương sợ hãi không dám phản ứng lại dù chỉ một chút. Cảm giác được đầu gối Nguyễn Ngô Sương đặt ngay ở vùng nhạy cảm, vừa xấu hổ nhưng vừa...

Nguyễn Đa liền nghĩ tới đêm qua Nguyễn Ngô Sương chạm vào chỗ đó, gây cho mình kɧoáı ©ảʍ, gương mặt nhợt nhạt bất chợt lại ửng đỏ. Trong cơ thể giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt từng tế bào. Nguyễn Đa gắng kiềm chế không được nhúc nhích, vô tình khiến Nguyễn Ngô Sương ở phía sau có chút bất an. Đầu gối lại di chuyển, miết lên chỗ tư mật giữa hai chân Nguyễn Đa.

- "Ưʍ..." - Nguyễn Đa không thể chịu nổi sự kí©h thí©ɧ, rên khẽ một tiếng. Không chỉ là gương mặt, mà hai bên tai cũng đỏ lựng. Tiếng rên cũng đồng thời đánh động cái kẻ gây nên kɧoáı ©ảʍ ở phía sau.

Nguyễn Ngô Sương đôi mắt hơi ngái ngủ, khẽ nhắm lại, chợt vài lọn tóc đen xuất hiện trước mặt. Thơm và mềm mại, có lẽ các hãng dầu gội nên mời Nguyễn Đa tới làm người mẫu quảng cáo. Kí ức đêm qua ùa về, Nguyễn Ngô Sương nghĩ tới những hành động trái ngược ngày thường của mình. Nghĩ đến thân ảnh nhỏ bé gầy yếu của Nguyễn Đa nằm dưới thân mình gấp gáp rêи ɾỉ, mật hoa lúc ấy nở rộ chảy ướt đẫm ngón tay...

Nguyễn Ngô Sương kéo mạnh chăn ra, mang Nguyễn Đa cùng mình đứng dậy. Nguyễn Đa vốn đang đắm chìm trong lòng Nguyễn Ngô Sương, không hề nghĩ tới hành động đột ngột này. Cứ như vậy trân trân nhìn Nguyễn Ngô Sương, quên cả mặc quần áo.

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương không kiềm chế được bàn tay vươn ra đánh mạnh vào khuôn mặt ấy.

"Chátttt"

Một tiếng va chạm dội lên bốn bức tường, in hằn cả dấu tay lên má Nguyễn Đa. Nguyễn Đa run rẩy, buông rơi thân mình ra khỏi giường theo lực tát, nước mắt cố nén vào trong ngăn không cho chúng chảy ra.

- "Tỷ..." - Nguyễn Đa nhặt lại áo sơ mi đêm qua đã bị ném xuống sàn cố mặc lại vào người. Có lẽ là chứng kiến nhiều sự nhẫn nại chịu đựng, Nguyễn Ngô Sương không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng Nguyễn Đa sẵn sàng dâng hiến cho mình đều sinh ra bực bội. Có phải đổi lại đứng trước mặt người khác Nguyễn Đa cũng đều muốn dâng hiến.

Nghĩ vậy, Nguyễn Ngô Sương mặc kệ Nguyễn Đa dưới chân mình, tiến bước đi ra khỏi phòng. Nguyễn Đa nhìn bóng dáng dứt khoát rời khỏi của Nguyễn Ngô Sương, trong lòng lại quặn đau. Dù là đang hô hấp rất mạnh, cũng cảm thấy khó thở, vì ngực trái đau buốt nghẹn ngào.

Tựa vào mép giường đứng lên, Nguyễn Đa nhìn đồng hồ đã là 7h sáng, liền mặc đồng phục thật nhanh, khoác cặp sách lên vai đi xuống lầu. Đến nơi, chỉ còn thấy Nguyễn Minh ngồi ở bàn ăn, nàng chỉ ngơ ngác đứng yên ở cầu thang, không muốn đi lên trở lại, cũng không muốn bước nốt xuống bậc cuối cùng. Vυ" Phương trông thấy Nguyễn Đa cùng năm dấu tay in đỏ trên gương mặt nhợt nhạt, vội vàng chạy tới xoa đầu Nguyễn Đa đau lòng hỏi.

- "Nhị tiểu thư... ngươi không khoẻ sao, nếu không khoẻ xin lão gia cho nghỉ học đi"

Nhìn vυ" Phương ánh mắt tha thiết, Nguyễn Đa cười nhẹ, lắc lắc đầu.

- "Vυ" Phương, ta đi được mà."

Nói xong, Nguyễn Đa liền đẩy vυ" Phương ra, theo cửa đi ra ngoài. Có sẵn một chiếc xe màu đen, tài xế đã chờ sẵn. Tuy đoán trước được hôm nay Nguyễn Ngô Sương sẽ không đưa mình đi học, nhưng trái tim Nguyễn Đa vẫn nhói lên một tia mất mát. Bàn tay đặt lên ngực, cố gắng hô hấp. Nàng không biết nguyên nhân khiến mình cảm thấy khó thở. Cứ như có cái gì vướng ở ngực, ra không được, vào cũng không xuôi.

Trèo lên xe, nhìn lại cổng nhà, Nguyễn Đa hi vọng Nguyễn Ngô Sương sẽ xuất hiện nhìn mình một cái, chỉ liếc qua một cái thôi cũng được.

Gạt nhẹ chiếc rèm cửa nhạt màu, Nguyễn Ngô Sương đứng ở bên cửa sổ nhìn Nguyễn Đa lên xe.. rồi dần dần đi xa. Nguyễn Ngô Sương chợt tức giận, chính mình không kiên định, chính mình đối với Nguyễn Đa luôn dành quá nhiều quan tâm, luôn luôn thay đổi cảm xúc.

Chẳng phải rõ ràng là chỉ muốn tra tấn Nguyễn Đa. Tại sao còn cảm thấy đau. Nhìn lại bàn tay vừa mới đánh Nguyễn Đa, thực sự lúc vừa chạm tay vào.. Nguyễn Ngô Sương đã cũng đã lạc vào áy náy tự trách mình.

Bản thân có tư cách gì đối xử tồi tệ như vậy với nàng. Vì mẹ nàng hại chết mẹ mình hay sao. Hay là biết nàng quá yêu mình?

Nguyễn Ngô Sương không rõ, cũng không muốn nghĩ ngợi, thôi thì cứ như thế đi, cũng tốt!

Dù xe chạy nhanh, Nguyễn Đa tới trường cũng muộn mất 10 phút. Quả nhiên thầy giáo vừa nhìn thấy nàng đã lộ rõ vẻ chán ghét. Nguyễn Đa lạnh lùng đứng ở cửa. Không xin phép, không giải thích, chỉ đơn giản là chờ thầy giáo chỉ định hay trừng phạt.

Đối mặt với một học trò như vậy, thầy giáo cũng không bận tâm. Là người có thể học ở đây, chắc chắn đều là con nhà giàu có quyền lực địa vị, tốt nhất không nên trêu vào.

- "Học trò Nguyễn Đa, ngươi đến trường này là muộn lần thứ hai cho nên ta không thể không cảnh cảo. Nói trước nếu còn tái phạm, ngươi sẽ phải đứng bên ngoài đấy"

- "Vâng, cám ơn thầy" - Nguyễn Đa trong thanh âm lộ vẻ nhu nhược khiến thầy giáo lại phải để ý, một học trò vô cùng gầy yếu. Phải biết rằng nơi này là tập trung của các tiểu thư giàu có. Thầy giáo, cũng không hẳn là thầy giáo, chỉ là một công cụ truyền dạy kiến thức.

Thử hỏi có ai đi tôn trọng một công cụ? Lại có ai thèm đi giải thích với một công cụ. Tuy dạy ở trường quý tộc có tiền lương cao, nhưng phải bỏ đi danh dự nhà giáo. Lúc này nhìn Nguyễn Đa lại mặc đồng phục mùa lạnh, hắn trên mặt có chút kinh ngạc.

Cả lớp ai cũng đều đã vận đồng phục mùa hạ. Nhìn lại Nguyễn Đa bộ dạng quần áo mùa thu. Hắn càng thêm nghi hoặc, đứa nhỏ này thật quái lạ, chưa từng gặp nàng tiểu thư nào vừa khai giảng hôm nay, hôm sau đã trốn học. Đi học được hai hôm đều là tới muộn. Bây giờ rõ ràng là mùa hạ, vẫn còn mặc đồng phục mùa thu.

- "Học trò Nguyễn Đa, giờ là mùa hè, hi vọng ngươi có thể mặc đồng phục mùa hè giống các bạn. Đừng nên làm con hạc giữa bầy gà."

Đó là một câu rất bình thường nhưng lại khiến Nguyễn Đa quá bận tâm. Nghe thầy giáo yêu cầu mình ngày mai mặc đồng phục mùa hè, nàng đưa răng hàm gắt gao cắn lấy môi dưới như đang suy nghĩ cái gì trọng yếu lắm. Cái quan trọng là người nàng đầy thương tích, và Nguyễn Đa muốn giấu chúng dưới lớp áo dài tay mà thôi.

Có thể tính tình trời sinh đã quá hiền lành, cũng có thể do trước giờ chưa bao giờ biết từ chối bất cứ điều gì, Nguyễn Đa chỉ khẽ gật đầu, trở về chỗ ngồi.