Chương 18: Trên xe

Edit:Yuu

Chưa beta lại nên đánh máy sai chính tả hay lận cận khúc nào thì nhắc tôi vào, làm v cho nhanh hén caccau.

Thật may trên đường có một phòng khám nhỏ, Cố Đình đã là khách quen phòng khám của bác sĩ Lý.

Nhìn đến Cố Đình bị bác sĩ Lý tùy tiện xử lí miệng vết thương đau đến nhe răng trợn mắt, đứng ở một bên Lăng Tư Nam có chút không đành lòng, rốt cuộc nếu không phải vì cô, Cố Đình cũng sẽ không chịu nhiều thương tích như vậy, Cố Đình có thể ở cái thời điểm nguy hiểm như vậy vẫn luôn che chở cô, cô vẫn là thực cảm kích.

Vừa lúc phòng khám lại tới một cái đại thẩm tìm bác sĩ Lý hỏi đông hỏi tây, bác sĩ Lý vừa làm vừa đối với bên ngoài đáp, bị phân tâm cái nhíp không cẩn thận thọc tiến miệng vết thương Cố Đình, Cố Đình rốt cuộc không nhịn được gào một tiếng.

"Bác sĩ, vừa lúc đang vội, bằng không để cháu xử lí chỗ đơn giản một chút, đợi chút bên kia xong rồi ngài lại đến." Lăng Tư Nam mở miệng nói, thực thông thuận mà tiếp nhận cồn cùng miếng bông tiêu độc trong tay bác sĩ, bác sĩ Lý cũng mừng rỡ giải thoát, hướng dẫn vài câu liền đi ra ngoài.

Lăng Thanh Viễn đứng dựa vào quầy thuốc, chân dài tùy tính mà đắp, khoác hai tay nhìn Lăng Tư Nam.

Lăng Tư Nam hỏi Cố Đình: "Cậu nhiều vết thương như vậy, thật sự không cần đi bệnh viện chụp hình nhìn xem sao? Lỡ như có cái gì..."

"Tôi quen rồi, lại không phải lần đầu tiên, biết nặng nhẹ." Cố Đình phiết phiết môi, "Cái này cũng chưa tính quá nghiêm trọng."

Lực đạo của con gái cùng người trung niên chính là không giống nhau, Lăng Tư Nam thực cẩn thận chà lau, bôi thuốc trị thương. Vì xử lý sạch sẽ, có đôi khi mặt dán thật sự gần, cùng miệng vết thương Cố Đình cách xa nhau không quá một tấc. Hô hấp của cô gái phun ở miệng vết thương loả lồ Cố Đình là thuốc mê tốt nhất, những cái đau đớn chỉ trong cái chớp mắt liền tê dại tới khắc sâu cảm thụ.

Cố Đình ngắn ngủi mà hoảng hốt, kết quả ánh mắt lướt qua đầu vai Lăng Tư Nam, Lăng Thanh Viễn đứng ở đối diện híp lại mắt lạnh.

-- cư nhiên như vậy liền sinh khí a, thật là thú vị.

"Chị gái , để tôi." Lăng Thanh Viễn đi lên tới, học theo Lăng Tư Nam, từ trong tay cô cầm lấy dụng cụ chữa bệnh.

Cố Đình nháy mắt trợn tròn mắt: "Đừng đừng, tôi cảm thấy tôi có thể tự mình làm."

Lăng Thanh Viễn bình tĩnh mà xoe xoe cái nhíp trên tay, "Kia không được, cố đồng học, miệng vết thương sau lưng nếu là không kiểm tra... Ân, là được đâu."

Sau đó một trận quỷ khóc sói gào xé rách phòng trị liệu.

Lăng Tư Nam nhéo nhẹ eo Lăng Thanh Viễn eo: "Đừng đùa nữa, cậu ấy tốt xấu gì cũng là bởi vì bảo vệ tôi mới bị thương."

Kết quả Lăng Thanh Viễn cũng nheo mi tới, thở nhẹ thanh đau.

Lăng Tư Nam cảm thấy chính mình rõ ràng không dùng lực mạnh quá, nhưng vẫn là lo lắng đó mình xuống tay nặng, cách áo sơmi cấp em trai xoa xoa.

"Không phải nơi này, chị gái." Lăng Thanh Viễn nhìn bộ dáng lo lắng của cô, khóe môi lơ đãng mà cong lên: "Là vừa mới bị thương."

"Cậu bị thương?" Vừa rồi nhìn hắn đánh nhau căn bản là nghiêng về một phía a, tuy rằng đám lưu manh kia rất nhiều người, chỉ là toàn ỷ vào có vũ khí không hề kết cấu mà loạn đánh một hồi, Lăng Thanh Viễn cùng Cố Đình liền không giống nhau, rõ ràng đều là có kỹ xảo mà một người giải quyết một đầu, trường hợp hung ác đến cực điểm.

"Có gì là sao chị gái, tôi dự sao cũng là đao thật kiếm thật, bị thương rất kỳ quái sao?" Lăng Thanh Viễn nhướng mày hỏi.

Lăng Tư Nam lo lắng hỏi: "Nơi nào bị thương?"

Cái này Lăng Thanh Viễn cũng lười quản đến Cố Đình, đem đồ vật bỏ xuống hướng bên cạnh, bắt đầu cởi nút thắt áo sơmi.

Lăng Tư Nam ngơ ngẩn mà nhìn Lăng Thanh Viễn làm trò trước mặt cô mở ra áo sơmi, lộ ra một mảnh ngực giàu có, cơ bắp rắn chắc hữu lực, tuy rằng không có tám khối cơ bụng, nhưng lại có đường cong thanh tích phân minh, vẫn luôn kéo dài đến bụng nhỏ.

Cùng em trai nhiều lần thân mật tiếp xúc như vậy, giống như trước nay vẫn chưa gặp qua bộ dáng hắn trần trụi... Duy độc nhất thứ trần trụi dưới hạ thân vẫn là trong ổ chăn.

Lăng Tư Nam bỗng nhiên ý thức được suy nghĩ của chính mình, lập tức liền đỏ mặt.

"Bên này." Lăng Thanh Viễn làm trò trước mặt Cố Đình, liền kéo tay Lăng Tư Nam ấn ở trên ngực phải chính mình.

Lăng Tư Nam trộm ngắm liếc mắt một cái, đầṳ ѵú em trai là màu nâu nhợt nhạt.

... Lăng Tư Nam, ta phỉ nhổ ngươi.

Trong lòng cô lầm bầm lầu bầu.

"Không phải cái gì cũng không có sao?" Cô đánh giá vị trí Lăng Thanh Viễn chỉ, chỗ da thịt căng chặt, một chút thịt thừa cũng không có, ngón tay ấn đi xuống, rất có độ co dãn --

Chờ một chút, cô làm cái gì.

Lăng Thanh Viễn ngậm cười nhẹ nhàng cầm tay Lăng Tư Nam, "Trước mặt cố đồng học đùa giỡn em trai như vậy là không tốt lắm đâu."

Bị nói như vậy Lăng Tư Nam theo bản năng nhìn về phía Cố Đình, Cố Đình đã giống đầu gỗ cứng còng ở đàng kia, thấy cô nhìn chính mình, vội vàng đem đầu bỏ qua một bên: "Kia cái gì... Miệng vết thương đều xử lý tốt, quần áo tôi ở đâu?"

Lăng Thanh Viễn hướng chị gái cúi người, ở bên tai cô nhẹ giọng lẩm bẩm: "Về nhà sẽ giúp tôi thượng dược, đến lúc đó tùy chị nhìn."

Lăng Tư Nam trên mặt đỏ ửng oanh như muốn nổ tung.

Nói cái gì.

Em trai cùng chỉ gái như thế nào có thể nói như vậy.

Đáng chết Lăng Thanh Viễn có thể hay không không trêu chọc cô.

Một lát sau bác sĩ Lý tới, hỗ trợ thủ dọn, chờ lúc bác sĩ Lý mang theo Lăng Tư Nam đi hỗ trợ lấy thuốc, Cố Đình chầm chậm thắt nút áo, liếc xéo Lăng Thanh Viễn: "Cô ấy thật sự là chỉ gái ruột của cậu?"

Lăng Thanh Viễn cười lạnh nói: "Chẳng lẽ của anh?"

"..." Cố Đình có chuyện đổ ở trong cổ họng, nhìn chằm chằm Lăng Thanh Viễn nửa ngày, rốt cuộc vẫn là nói ra: "Cậu thật sự đem cô ấy xem là chỉ gái?"

Lăng Thanh Viễn khoanh tay trước ngực dựa vào giường khám và chữa bệnh, buông xuống mặt mày nhìn sàn nhà, đạm mạc đáp lại: "Này cùng anh không quan hệ."

"Tôi rất thích cô ấy."

"..." Lăng Thanh Viễn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Đình ánh mắt trong nháy mắt tản ra khí lạnh thấu xương.

"Chính là như vậy." Cố Đình giơ giơ mi lên, "Biểu tình này của cậu, phản ứng, thái độ, căn bản không giống như là đối với chị gái ruột."

"Tôi hôm nay nhất định đầu óc hỏng rồi mới có thể cứu anh."

"Cậu không thừa nhận cũng không sao, vừa rồi cậu xem ánh mắt của cô ấy..." Cố Đình duỗi tay xoa xoa sau cổ, đánh cái giật mình: "Quả thực như là muốn ăn chị ấy."

Lăng Thanh Viễn vốn dĩ cho rằng hắn sẽ nói "Quả thực xem như là người yêu" nói linh tinh, kết quả Cố Đình vừa nói như vậy, hắn lại cảm thấy bình thường trở lại rất nhiều, hắn dứt khoát nhếch một bên môi đáp lại: "Tôi là muốn ăn cô ấy."

Cố Đình bị một câu này của hắn làm sặc đến thiếu chút nữa bị nước miếng nghẹn chết, hắn một bên ho khan một bên khϊếp sợ mà nhìn hắn: "Lăng Thanh Viễn cậu nói chuyện ma quỷ gì vậy?"

"Lời nói vui đùa." Hắn bình tĩnh mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Đình, "Bất quá mặc kệ tôi có muốn ăn chị ấy, cũng không tới phiên anh, anh nếu còn dám có chủ ý đó lên người chị gái tôi, anh tự biết hậu quả."

"Tôi muốn làm cái gì tự khi nào đến phiên cậu tới yêu cầu." Cố Đình hai tay chống ra phía sau, không sợ lâm nguy: "Chờ kêu tôi là anh rễ* đi." (* ): bản dịch là tỷ phu, nói nếu tôi dịch sai nhé/.

"Dám cùng tôi nói lời nói như vậy -- tốt xấu ba năm UFC này thắng tôi một lần rồi lại nói." Lăng Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng.

"Cậu a, quả nhiên vẫn là too young too simple, sometimes too naive." Cố Đình tấm tắc vài tiếng, "Loại sự tình này đánh với ta không đánh đến thắng cậu cũng không quan hệ, cô ấy có thích tôi hay không mới quan trọng nhất, cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện, chờ có kinh nghiệm luyến ái lại cùng tôi nói."

Lăng Thanh Viễn nhìn sắc mặt kiêu ngạo của Cố Đình, lười quản tâm hắn, ánh mắt dừng trên bóng dáng Lăng Tư Nam ngoài cửa sổ.

[ biểu tình này của cậu, phản ứng, thái độ, căn bản không giống như là đối với chị gái ruột. ]

[ cậu không thừa nhận cũng không sao, vừa rồi cậu xem ánh mắt của cô ấy... ]

[ cô ấy có thích tôi hay không mới quan trọng nhất. ]

Hắn vẫn luôn cho rằng chính mình đối Lăng Tư Nam cảm tình là chiếm hữu dục, một mạch huyết thống kéo dài ra chiếm hữu dục.

Tuy rằng trừ lần đó ra, còn có du͙© vọиɠ nam nhân đối nữ nhân, nhưng là hắn vẫn luôn không cho rằng kia thật sự sẽ biến thành thích.

Được xưng là "Luyến ái" cái loại thích này.

Rốt cuộc bọn họ là chị em ruột.

Chính là nếu...

Hắn là nói nếu.

Hắn thật sự thích Lăng Tư Nam thì làm sao bây giờ?

Cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?

Buổi tối hôm nay Lăng Tư Nam chuẩn bị các loại tận tình khuyên bảo lý do thoái thác chờ Lăng Thanh Viễn, chính là Lăng Thanh Viễn cuối cùng cũng không có tới.

Phòng ngủ của hắn vẫn luôn đóng chặt, cả đêm không hề ra khỏi phòng.

Chuyện ẩu đả ở hẻm quảng phong, thực mau ở trường học ồn ào huyên náo mà truyền ra,

May mắn chính là trường Thanh Hà là cái trường học chỉnh thể mang phong cách tương đối tốt là trường học trọng điểm, loại địa phương như hẻm quảng phong, ngày thường cơ hồ không có người qua lại, không ai biết đến sự kiện Lăng Tư Nam hoặc là Lăng Thanh Viễn, nhưng còn Cố Đình, toàn bộ trường học đã đem hắn truyền đến vô cùng kì diệu, cái gì là "Hẻm sâu trăm người xử trảm" "Chi vương Quảng phong" linh tinh, mỗi người đều biết Cố Đình là mục tiêu của đám vương bát đê con, mọi người cũng đều biết, cuối cùng đám vương bát dê con lại bị Cố Đình đánh đến hoa rơi nước chảy.

Lăng Thanh Viễn đi đến văn phòng giao bài thi thời điểm, vừa lúc đυ.ng tới Chủ Nhiệm Giáo Dục.

Chủ Nhiệm Giáo Dục chỉ biết học sinh trường mình cùng đám lưu manh ở hẻm quảng phong đánh nhau rồi, hỏi Lăng Thanh Viễn biết hay không ngày đó còn có bạn học trọng trường tham dự ẩu đả, Lăng Thanh Viễn đạm nhiên tự nhiên mà trả lời hắn, học sinh trong trường rất ít đi hẻm quảng phong, nói ở đây ngoại trừ Cố Đình thì không còn ai, hẳn là nghe nhầm đồn bậy.

"Bất quá..." Chủ Nhiệm Giáo Dục rốt cuộc vẫn là không hề cùng hắn vòng vo: "Thầy nghe đám người kia nói với học sinh, trong cuộc ẩu đả đó có một người tham dự nói là hội trưởng Hội Học Sinh trường Thanh Hà."

Lăng Thanh Viễn sang sảng mà cười lên, "Loại lời đồn này căn bản không đúng, cả trường học đều biết Cố Đình là người duy nhất có thể đánh đấm, kết quả lần này còn bị thương, nếu em đi, hiện tại còn có thể lông tóc vô thương mà đứng ở chỗ này?"

Hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Đám người kia vì bôi đen hình tượng trường chúng ta, thật là cái gì cũng đều biên ra tới." Khôn khéo như Lăng Thanh Viễn, đương nhiên nhìn ra trên tay Chủ Nhiệm Giáo Dục nhiều nhất chỉ có những lời chứng từ đám lưu manh đó, này bất quá là thử.

Hắn thân thể xác thật một chút vết thương đều không có, duy nhất dùng tương đối nhiều nắm tay, cũng dùng cà vạt hảo hảo mà bọc lên. Nếu muốn có chứng cứ, không bằng khẩu cung đám lưu manh đó, căn bản xả không ra tới hắn.

Chủ Nhiệm Giáo Dục cảm thấy Lăng Thanh Viễn nói được rất có đạo lý, cảm thấy mỹ mãn mà xua tay thả hắn đi.

Lăng Tư Nam liền không như em trai thong dong như vậy, mấy ngày nay đều lo lắng đề phòng, sợ có người phát hiện.

Càng sợ chuyện em trai tham dự đánh nhau bị phát hiện.

Tan học thời điểm, Lăng Tư Nam mới vừa đi ra cổng trường không bao xa, tổng cảm thấy phía sau có chiếc xe vẫn luôn ở nhắm mắt theo đuôi đi theo, cô một trận hoảng hốt, còn không có tới kịp quay đầu lại, đã bị người kéo vào chiếc xe kia.

"Đừng nhúc nhích, là bắt cóc đây!"

"A a -- ngô ngô." Muốn kêu nhưng cô bị bưng kín miệng, hoành nằm ở ghế sau xe cô hoảng sợ trợn to mắt, lại phát hiện đập vào mi mắt chính là gương mặt quen thuộc, lúc này tràn đầy chọc ghẹo tươi cười nhìn xuống cô.

Lăng Tư Nam đem tay che ở ngoài miệng đẩy ra, một đằng mà ngồi dậy: "Lăng Thanh Viễn cậu bệnh tâm thần a!"

"Ha ha ha --" Lăng Thanh Viễn chống đỡ miệng ngửa đầu cuồng tiếu: "Chị gái chị phải nhìn xem biểu tình vừa rồi của chị thì mới..."

Chú Lương tại xế ngồi đằng trước cũng nhịn không được cười theo, xuyên thấu qua kính chiếu hậu xem trò khôi hài của hai chị em họ.

"Ai sẽ đem Bentley đi bắt cóc a, thật là..."

Lăng Thanh Viễn giơ tay xoa xoa Lăng Tư Nam phát: "Chị thật là ngu ngốc một cách đáng yêu."

"Tôi lại không chú ý là hai người!" Lăng Tư Nam tức giận mà lấy tay Lăng Thanh Viễn xuống: "Lần sau làm như vậy nữa tôi sẽ giận!"

"Hảo hảo, về sau không dọa chị." Lăng Thanh Viễn song thủ hợp chưởng* hướng chị gái ý bảo xin lỗi.

(*) Là dầy nè" 🙏"

Lăng Tư Nam nhìn xe đã chạy, vội hỏi: "Các người đây là đi đâu?"

"Về nhà a." Lăng Thanh Viễn liếc mắt ngoài cửa sổ, "Hôm nay ba mẹ ở nơi khác có việc gấp không trở về nhà, tôi liền cân nhắc nhờ chú Lương chở chúng ta cùng nhau trở về.

Chị yên tâm, chú Lương là người một nhà, hắn sẽ không đem chúng ta chở đi ra ngoài."

Lăng Tư Nam lễ phép mà cùng chú Lương chào hỏi, xem như lần đầu gặp mặt thăm hỏi.

Ghế sau xe Bentley không gian rất lớn, Lăng Thanh Viễn bên trái, Lăng Tư Nam bên phải, chính giữa phảng phất cách một cái ngân hà.

Cô là lần đầu tiên ngồi xe cao cấp như vậy, nhìn nơi nào cũng đều mới mẻ, mắt hạnh nhịn không được mà nhìn bao quanh bên trong xe, giống cái bảo bảo tò mò.

Lăng Thanh Viễn đánh giá cô bộ dáng hiện co quắp lại hưng phấn, không dấu vết mà nhếch lên bên môi.

Hảo đáng yêu.

Lăng Tư Nam đáng yêu, cùng với đại đa số các cô gái mà hắn biết là bất đồng, cô đáng yêu là càng hiểu chuyện đáng yêu.

Vì người khác suy nghĩ đáng yêu, đối hắn ôn nhu đáng yêu, đương nhiên cũng có ngẫu nhiên toát ra tư thái đáng yêu của thiếu nữ, tóm lại chính là...

Chị gái nơi nào cũng đáng yêu.

Vì ý niệm chính mình mà ngơ ngẩn một lát, Lăng Thanh Viễn không quá tự nhiên mà giơ tay sờ sờ mặt.

Bị bệnh.

Lăng Thanh Viễn ngươi đây là bí bệnh.

Bên trong xe âm nhạc CD du dương, bên ngoài xe đèn rực rỡ bật lên.

Có tiếng chuông di động vang lên tới, chú Lương mắt nhìn màn hình, lại sờ soạng Bluetooth micro trên lỗ tai, ngượng ngùng về phía Lăng Thanh Viễn dò hỏi: "Thiếu gia, tiểu thư, tôi khả năng phải tiếp cái điện thoại, hôm nay trong nhà có việc gấp."

Lăng Thanh Viễn vốn dĩ cũng không có đáng giá gì, chú Lương tiếp đi động.

Lăng Tư Nam tay trái tự nhiên mà gác đặt ở trên ghế dựa, nửa ngưỡng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Phía trước bỗng nhiên có cái người đi đường đi ngang qua đường cái, xe Bentley ngừng gấp một chút, cô toàn bộ thân mình đổ về phía trước, lại dựa trở về, đầu ngón tay lơ đãng mà chạm đến một cái tay khác.

Cô theo bản năng nhìn qua, Lăng Thanh Viễn cũng đồng thời hướng nơi này nhìn qua.

Lưỡng đạo tầm mắt đánh vào nhau.

Lăng Tư Nam tim đập nhanh hơn.

Cô muốn rút tay về, lại bị nhẹ nhàng cầm.

"Chị gái..."

Giọng hắn cùng âm nhạc CD giống nhau thanh nhuận du dương.

"Chị không trói đai an toàn."

Lăng Tư Nam đang chuẩn bị đeo lên, Lăng Thanh Viễn lại nói: "Chị lại đây, bên kia cắm khấu có chút cũ không dùng tốt, tôi giúp chị."

Lăng Tư Nam không nghi ngờ có hắn, hoạt động cái mông hướng chính giữa ngồi, lại hướng bên hắn lại gần một chút phương tiện hắn hỗ trợ.

Lăng Thanh Viễn ý bảo cô cầm lấy đai an toàn ghế giữa đưa cho mình, hắn giơ tay đem đai an toàn vòng qua cô, kéo đến cắm khấu bên cạnh cắm vào.

Lăng Tư Nam ánh mắt tự nhiên đi theo khấu cắm đai an toàn, hơi cúi người cúi đầu chờ cắm khấu được cắm vào.

Sau đó gương mặt bỗng nhiên bị giữ lấy, nâng lên tới, xúc cảm ấm áp dừng ở trên má.

Cô kinh ngạc mà ngẩng đầu, kinh hoảng thất thố tất cả đều lọt vào đây mắt thâm thúy của Lăng Thanh Viễn.

Lăng Thanh Viễn cười nhìn cô, mắt đào hoa hướng chú Lương phương hướng nhìn thoáng qua, dùng khí âm nhẹ giọng cắn lỗ tai cô: "Đừng sợ, chứ ấy nhìn không tới."

Hai người cách rất gần, tránh ở sau ghế dựa to như vậy, là góc chết kính chiếu hậu.

Hơn nữa dựa vào trình độ nhiệt liệt chú Lương gọi điện thoại tới xem, hắn cũng căn bản không rảnh bận tâm hai người trên ghế sau vừa rồi làm cái gì.

Lăng Tư Nam đẩy hắn, cũng chỉ dám nhỏ giọng cự tuyệt: "Lăng Thanh Viễn, cậu đừng chạm vào tôi." Cô cho rằng hai người lâu như vậy không có hành động thân mật, em trai đã sớm đối với cái chị gái lớn hơn hai tuổi này chán ngấy, rốt cuộc nam nhân đều thích càng tuổi trẻ càng tốt, huống chi trước mặt vẫn chính là chị gái của chính mình.

Lăng Thanh Viễn vẫn như cũ giữ lấy gương mặt cô, nghiêng đầu nhấp cười: "Làm không được."

Nói xong liền cúi xuống, môi mỏng đặt ở trên cánh môi cô.

Lại là hôn.

Đây là lần thứ hai cô cùng em trai hôn môi, cô vốn muốn cự tuyệt.

Chính là cô không dám có động tác quá lớn, sợ chú Lương phía trước khả nghi.

Cũng vì chần chờ như vậy trong hai giây, đầu lưỡi Lăng Thanh Viễn duỗi tiến vào.

Hơi thở thuộc về thiếu niên đập vào mặt kéo lại đây, đem cô hoàn toàn vây quanh.

Đầu lưỡi hắn non mềm đến kỳ cục, cô phảng phất có loại ảo giác, là chính mình ở xâm phạm một cái shota*.

(*) Google có đầy nha cả nhà.

Lăng Thanh Viễn ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi ướt nóng mà câu tiến vào, không có tính trước công kích như vậy, lại có vẻ càng lừa tình, giống một con vương xà tìm kiếm con mồi, giống như cô là con mồi, tả hữu đong đưa, đảo qua khoang miệng cô mỗi một chỗ đều ướt hoạt.

Hôn môi loại chuyện này, Lăng Tư Nam không có kinh nghiệm, chỉ cùng em trai hôn môi qua, mỗi một lần cảm giác đều thực hảo, hảo đến cô có chút quên hết tất cả, mê say trong cái loại ướt hoạt mềm mại ngoắc ngoắc triền triền này.

Ý thức mơ hồ cảm thấy như vậy là không đúng.

Vì thế giơ tay đẩy ra, cái loại lực đạo nhu nhược không có xương này, mang theo hương vị dục nghênh còn cự.

Lăng Thanh Viễn nắm tay cô, mang theo tay cô xuyên qua áo khoác duỗi vào ngực chính mình.

Mang theo cô khẽ vuốt ngực chính mình.

Lần trước cô muốn sờ.

Hắn nhìn ra được.

Miệng vẫn như cũ không có tách ra, tham lam mà mυ"ŧ vào đầu lưỡi chị gái, đem cô xả tiến vào trong miệng lốc xoáy của mình.

Hai người dựa vào thân cận quá, nụ hôn này lại lưu luyến quá dài, có chút khó có thể hô hấp.

Chính là Lăng Thanh Viễn không cho cô rời đi, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới chị gái, trong suốt cánh môi bị lôi kéo trở nên càng mỏng, Lăng Thanh Viễn lưỡi linh hoạt lướt qua mặt trên kia, Lăng Tư Nam cả người đều mau mỏi, hô hấp từ trong miệng nhẹ nhàng a ra nhiệt khí, sái lạc ở khoang miệng Lăng Thanh Viễn.

Hai người như là hoạn nạn nâng đỡ cá, cho nhau độ khí, hơi thở đều giao triền đến hàm ướt lên.

"Đã lâu không chạm vào chị." Lăng Thanh Viễn dán môi cô nhẹ giọng mê hoặc: "Lại muốn thao chị làm sao bây giờ."

Lăng Tư Nam giờ khắc này chỉ cảm thấy những lời này giống như điện lưu truyền vào trong thân thể, liên tục mà tê mỏi toàn thân tế bào, làm cô có chút hoảng hốt kɧoáı ©ảʍ.

"Không cần..." Cô thấp giọng lẩm bẩm, rũ đầu không dám nhìn vào mắt mê hoặc người của hắn, tay còn bị hắn dẫn đường vuốt ve ngực hắn thông qua áo sơmi, âm thanh vuốt ve sàn sạt đều trở nên kiều diễm vạn phần.

Mũi hắn lần theo gương mặt Lăng Tư Nam, một đường cọ xát đến lỗ tai, đầu lưỡi liếʍ vào tai, cười hỏi: "Chị gái... Không muốn muốn tôi sao?"

Cô bị khıêυ khí©h đến mơ mơ màng màng, bên tai là tiếng nhạc CD, tiếng chú Lương gọi điện thoại, cùng với tiếng Lăng Thanh Viễn gần bên tai trộn lẫn vào nhau.

"Không phải không muốn..." Cô muốn nói chính là không phải, không muốn Lăng Thanh Viễn cái thằng em này bởi vì mơ hồ cảm thấy vấn đề này đáp án cũng không phải đơn giản như vậy. Nhưng mà có biện pháp nào đâu? Tư duy cô đã bị hơi thở Lăng Thanh Viễn chiếm đầy, muốn chạy cũng không thoát, mất đi năng lực phân biệt.

Lăng Thanh Viễn ý cười càng sâu, "Đó chính là chị muốn tôi."

Hắn ôm đầu cô, chui vào tai cô nói lưỡi nhanh chóng thọc vào rút ra phảng phất như côn ŧᏂịŧ cắm vào âʍ đa͙σ, âm thanh nước bọt gần trong gang tấc, Lăng Tư Nam mông lung mà giương mắt nhìn kính chiếu hậu, cô chỉ có thể nhìn được bằng mắt bên phải-- chú Lương hết sức chăm chú ở cùng người nhà thảo luận, còn phải chăm chú lái xe, căn bản không rảnh nhìn đôi chủ nhân phía sau đang làm cái gì.

Lăng Tư Nam ở kính chiếu hậu thấy trong mắt chính mình tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.

Kỹ thuật tán tỉnh của em trai quá cao siêu, không một lần nào mà cô có thể thoát ra được.

Hắn rốt cuộc nơi nào giống lần đầu tiên?

Tay Lăng Tư Nam đã ở thời gian dài làm theo em trai, đã theo bản năng mà vuốt ve từ ngực xuống cơ bắp Lăng Thanh Viễn.

Lần đầu tiên cô cảm thấy đã thịt nam nữ khác biệt bất đồng đến như vậy. Cơ bắp em trai khẩn trí mà rắn chắc, cho người ta tràn ngập cảm giác an toàn, mà cô lại còn bị mềm thành một mảnh kẹo bông gòn, cô cảm giác như sẽ dễ dàng bị lúng vào.

Nghĩ đến đây, giáo phục đột nhiên bị người kéo lên, nịt ngực bị đẩy cao.

Trước ngực bỗng nhiên nóng lên.

Núʍ ѵú bị em trai ngậm vào trong miệng.

Lại một lần.

Lúc này chiếc xe chạy tới một phiên chợ đêm, lấy tốc độ thong thả mà chạy, đám người hai bên tới tới lui lui, thậm chí liền ở bên cạnh nhìn vào trong xe do xe chạy chậm rì rì, có lẽ là đối xe Bentley có chút hiếu kỳ, thường thường hướng bên trong cửa sổ quăng vào tầm mắt nhìn trộm.

Mà vυ" cô liền bại lộ ở dưới ánh mắt bọn họ, bị em trai ngậm vào trong miệng.

Lăng Tư Nam bỗng dưng thanh tỉnh, hoảng loạn mà duỗi tay đẩy hắn, chính là Lăng Thanh Viễn ôm eo cô, há mồm liếʍ mυ"ŧ đến càng kịch liệt, ra ra vào vào, thiếu niên kí©h thí©ɧ đầṳ ѵú, thường thường cắn núʍ ѵú cô lôi kéo, cô đều có thể nghe thấy tiếng nước bọt da^ʍ mĩ dễ chịu.

Hắn một tay kia leo lên bên vυ" trái, lòng bàn tay gắt gao đè nặng núʍ ѵú vẽ vòng đảo quanh, không trong chốc lát, đầṳ ѵú mẫn cảm liền lập lên. Hắn buông tha vυ" bên này của chị gái, lại gấp không chờ nổi mà hút lấy đầṳ ѵú đứng thẳng bên trái.

Từ đầṳ ѵú truyền đến cảm giác tê mỏi làm cô rõ ràng cảm giác được bộ ngực bị liếʍ mυ"ŧ, tả hữu vặn thân thể muốn né tránh hắn, lại làm đầṳ ѵú chính mình ở răng hắn quát tới cọ đi, hạ thể từng luồng xuân triều bừng lên, dính ướt qυầи ɭóŧ.

Đây là em trai cô, huyết mạch tương liên em trai ruột, đang ăn vυ" cô, xoa ngực cô.

Còn có cái gì so với chuyện này xấu hổ hơn.

Cô bất lực mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, anh mắt cô nhìn chăm chú ra bên ngoài tự nhiên đã xuyên thấu qua Lăng Thanh Viễn nhìn đến hai vυ" mềm trắng nõn, nhìn đến cô cùng em trai làm chuyện bất luân, kia vài đại thúc trung niên hứng thú bừng bừng mà càng gần sát cửa sổ xe, làm như muốn đem vυ" trần trụi cô xem đến thông thấu --

Đừng nhìn... Đừng nhìn tôi.

Tôi không muốn, tôi thật sự... Không muốn.

Cô nửa mềm bị em trai ôm eo, trước ngực là tay cùng đầu hắn tàn sát mạnh mẽ, hai cái vυ" phảng phất đều là đồ ăn Lăng Thanh Viễn, thay phiên bị hắn ngậm, hút, liếʍ mυ"ŧ.

"Lăng Thanh Viễn... Cậu... Cầm thú..." Cô căm giận mà mắng hắn, lại hoàn toàn không dám thật sự mắng ra tiếng âm, chỉ có thể khí âm.

Nửa thân trần bị người qua đường nhìn chăm chú cảm thấy thẹn làm cô ủy khuất đến muốn khóc.

Sau đó cứ như vậy bị em trai phiên ngã xuống dưới, nửa người trên nằm ở trên đùi hắn, một đôi vυ" trắng nõn màu mỡ hoàn toàn bại lộ ở dưới cửa sổ xe, theo động tác cô nằm xuống, qua lại rung động vài cái, mặc dù cảm thấy thẹn đến không chỗ dung thân nhưng đỉnh hồng nhuỵ vẫn như cũ đứng thẳng.

Lăng Thanh Viễn trên cao nhìn xuống chăm chú nhìn cô, ánh mắt u ám.

"Chị rõ ràng thích." Hắn cong lưng cúi đầu, ách thanh ở bên tai cô nói, theo sau, đầu đi xuống, linh hoạt đầu lưỡi liếʍ qua đầṳ ѵú.

Nguyên bản đô tay tính toán che lấp vυ" bị hắn giam cầm tại bên người, cảm thấy thẹn nước mắt ở trong hốc mắt Lăng Tư Nam đảo quanh, cùng với nhỏ giọng khóc thút thít: "Tôi không thích... Tôi không thích bị người khác nhìn..."

Lăng Thanh Viễn ánh mắt dừng lại.

Ba giây đồng hồ sau, tựa hồ ý thức được cái gì, Lăng Thanh Viễn khóe miệng gợi lên một mạt độ cung.

Hắn vươn hai ngón tay, kẹp đầṳ ѵú Lăng Tư Nam kéo lên trên rồi thả ra.

"Chị gái ngu ngốc, đó là kính một chiều."

Update:3/6/2020

Các bước để chương ra nhanh:

B1: Bỏ phiếu

B2: Cmt : cảm ơn ad, yêu ad, or hối tôi ra chương (nếu lâu rồi không thấy chương mới), vv các kiểu các kiểu.. miễn Cmt là tui vui rồi

--------------

Lời tác giả:

Nguyên Nguyên thực mau liền ăn được thịt, các vị thái thái có thể yên tâm.

Khả năng ngày mai, khả năng ngày tiếp theo.

Nhắc lại một chút áng văn để các tiểu thiên sứ không phải nghi hoặc.

1. Khẳng định là 1V1 kiên định tỷ đệ không lay được, vai phụ nhiều bút mực là vì làm hắn cùng vai chính xứng đôi cạnh tranh nhau, làm nhân vật trọn vẹn, đều không phải là thượng vị.

2. Tỷ đệ chi gian khẳng định là ngọt sủng, sẽ không cố tình ngược tình cảm hai người, cho dù có dao động cũng sẽ thực mau giải quyết.

3. Kết cục nhất định là HE.

4. Các người ghét cha mẹ họ ta cũng không có biện pháp, đây là bối cảnh, trọng nam khinh nữ đúng là nguyên nhân ràng buộc của hai tỷ đệ, cho nên ta không có biện pháp lược tình tiết, có tình tiết yêu cầu.