Chương 14 Luân hãm

Edit: Yuu

Bất quá Lăng Thanh Viễn cũng không phải hoàn toàn lừa cô, buổi tối hôm nay tài xế xác thật không có tới đón hắn.

Giải quyết vấn đề ở Hội Học Sinh xong xuôi, bên ngoài mưa vẫn không có ngừng, hai người đi đến cửa minh tư lâu, trời đã tối xuống dưới, trong tối tăm nước mưa không biết mệt mỏi, mỗi địa phương đều an tĩnh tiếng mưa rơi.

Lăng Thanh Viễn giơ dù lên, mở ra.

Lăng Tư Nam đến gần hắn một chút, bất quá giữa hai người vẫn giữ một đạo như có như không khoảng cách.

Cầm ô Lăng Thanh Viễn cúi đầu nhìn cô một cái: “Sợ tôi ăn chị? Yên tâm, tôi không thích dã chiến, huống chi lúc này mưa quá lớn cũng không thích hợp.”

Bị trêu chọc Lăng Tư Nam nắm lấy eo thịt em trai một phen, “Nói chuyện với chị gái như thế sao?”

Đáng tiếc tay niết đi xuống, hoàn toàn bắt không được thịt thừa, chỉ là vò nát san bằng áo khoác đồng phục của hắn.

Hai người trong màn mưa đi tới, mưa quá lớn, liền tính dù của Lăng Thanh Viễn cũng rất lớn, vẫn như cũ rất khó che đậy lưu loát nước mưa. Lăng Tư Nam cảm thấy bên hông leo lên một bàn tay, đem cô kéo đến bên người hắn.

Thân thể ngã vào vòng eo em trai, đầu cũng nửa dựa vào lòng ngực Lăng Thanh Viễn, lần đầu tiên cô cảm thấy Lăng Thanh Viễn cao như vậy, ngực cũng rắn chắc như vậy.

“Có thể hay không sẽ có người thấy?”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười Lăng Thanh Viễn tiếng cười: “Đừng khẩn trương như thế, chúng ta cũng không phải ở yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.”

Bị em trai nói như vậy, Lăng Tư Nam có chút đỏ mặt, cẩn thận ngẫm lại hắn nói cũng không sai —— dán gần thì thế nào, em trai cấp chị gái đi chung dù thì có cái vấn đề gì?

Trong đầu một khi nghĩ thông suốt, Lăng Tư Nam liền buông ra tới, hai tay vòng qua ôm lấy cánh tay em trai, thả lỏng mà dựa đến cánh tay hắn.

Lăng Thanh Viễn tay cứng đờ.

“Làm sao vậy?” Lăng Tư Nam cảm giác được động tác Lăng Thanh Viễn đình trệ một lát, ngẩng đầu hỏi.

Lăng Thanh Viễn như suy tư gì mà nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Hai người đi đến trước trạm xe buýt, chuẩn bị chờ xe, ngày mưa trường học vùng này mà đi xe taxi chắc chắn sẽ bị kẹt đường, còn không bằng ngồi giao thông công cộng cho mau.

Lăng Tư Nam thăm dò nhìn đến quán ăn khuya ở đằng đối diện, lúc này mới 7 giờ rưỡi tối, đã bắt đầu buôn bán.

“Thanh Viễn cậu đói bụng không?”

Lăng Thanh Viễn đang xem đồng hồ, bị cô hỏi đến, ngước mắt nhìn theo tầm mắt cô xem đi qua, “Chị đói bụng?”

Lăng Tư Nam quay đầu lại, trong ánh mắt tất cả đều là chờ mong, giống như là Mèo nhỏ nhìn đến tiểu cá khô.

Thiếu niên nhịn không được giơ lên mỉm cười, “Nên về ăn cơm má Lưu nấu sẽ tốt hơn.” Trong tầm mắt nhìn đến chị gái mím môi gục xuống, khóe miệng hơi kiều: “Nhưng là ăn ở bên ngoài cũng không phải không được.”

“Tôi biết là cậu sẽ đối xử tốt với chị gái mà.” Lăng Tư Nam đột nhiên ôm lấy hắn lại buông ra, tay lôi kéo hắn chạy đến quán ăn khuya: “Nhanh lên nhanh lên.”

Lăng Thanh Viễn trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó căn bản không kịp phản ứng nhiều, đã bị cô một đường kéo vào quán ăn khuya.

Hai người vào quán ăn khuya, Lăng Tư Nam hưng phấn mà đi gọi món, Lăng Thanh Viễn là lần đầu ăn quán ăn khuya, đi theo sau lưng cô tò mò mà nhìn Lăng Tư Nam chọn đồ ăn còn cò kè mặc cả, mà hắn khép nép như là cái đệ tử tốt khiêm tốn thỉnh giáo.

“Ăn ngon không?” Đồ ăn dọn lên, Lăng Tư Nam không chạm vào, trước gắp cho em trai một ít, chờ Lăng Thanh Viễn ăn xong, cõi lòng đầy chờ mong hỏi hắn.

Lăng Thanh Viễn gật gật đầu: “Đây là cái gì?”

“Ốc đinh xào a, bất quá đây là dịch từ thịt ốc, tôi nghĩ cậu hẳn là sẽ không muốn tự hút, cho nên tôi nhờ người ta lấy ra một ít.” Lăng Tư Nam thấy Lăng Thanh Viễn lại gắp một ít, mới cảm thấy mỹ mãn mà chính mình hạ đũa.

Lăng Thanh Viễn ăn một lát, giương mắt nhìn Lăng Tư Nam ăn thật sự rất vui vẻ.

Ở nhà Lăng Tư Nam rất ít vui vẻ như vậy, má Lưu tay nghề không kém, bởi vì vợ chồng Lăng gia đối thức ăn yêu cầu thực nghiêm khắc, định lượng, thực phẩm, gia vị phải thanh đạm, phối hợp dinh dưỡng phải thật cân đối, loại ốc đinh này đối với bọn họ mà nói đều là hải sản chứa ký sinh khuẩn, tuyệt đối không thể xuất hiện trong thực đơn của Lăng gia.

Hắn cảm thấy Lăng Tư Nam giờ khắc này mới là Lăng Tư Nam, mới giống như là cái chị gái lạc quan yêu cười trên Weibo kia.

Nhìn cô ăn đến cao hứng, Lăng Thanh Viễn cũng nhịn không được ăn nhiều chút.

Thời điểm ăn gần xong, cửa quán vừa lúc bị người kéo ra, Lăng Thanh Viễn nghe được có người nói: “Là cậu?”

Lăng Thanh Viễn theo tiếng nói nhìn lại, thấy rõ người nói lúc sau hơi nhíu mày.

Cố Đình trong tay cầm một cây dù, thân hình cao lớn đổ ở cửa, ánh mắt dừng ở trên người Lăng Tư Nam.

Ngay sau đó ánh mắt Cố Đình cùng Lăng Thanh Viễn đối nhau, hai người không hẹn mà cùng nhăn lại mi mắt.

“A... Cố... Đồng học.” Lăng Tư Nam chiếc đũa dừng lại ở bên cạnh chén của Lăng Thanh Viễn, vừa lúc gấp đồ ăn cho em trai, nhìn thấy Cố Đình trong lòng liền lộp bộp một tiếng, cảm thấy đại sự không ổn.

“Đúng là hai người thật sự có quen biết.” Cố Đình khıêυ khí©h mà xả xuống khóe miệng, “Buổi sáng ai cùng tớ nói không quen biết?”

... Lộp bộp.

Tài quan sát của Lăng Thanh Viễn thực tốt, rất mau liền chú ý tới dù trong tay Cố Đình hiện còn tích táp giọt nước rơi xuống là vô cùng quen mắt.

Manh dù hình mèo vẽ tay, xuất hiện ở trong tay một cái 1 mét 83 bất lương thiếu niên, khả năng trùng hợp lý tính không đến 10%.

Hơn nữa Cố Đình cùng Lăng Tư Nam nửa sống nửa chín tiếp đón, cùng hành vi hôm nay Lăng Tư Nam đột nhiên tới tìm mình, Lăng Thanh Viễn cơ hồ trong nháy mắt liền hiểu ra nguyên cớ.

“Chị cho hắn dù?”

... Lộp bộp.

Lăng Tư Nam nhìn mắt hai người, quyết định lúc này giả ngu vẫn là phương pháp ứng phó tốt nhất: “Ách, bạn học Cố cậu cũng tới nơi này ăn cơm a, thật trùng hợp, Thanh Viễn hai người rất có duyên a, lúc sáng vừa mới gặp qua hiện tại lại gặp...”

Lăng Thanh Viễn vẫn đang nhìn chằm chằm cô, Lăng Tư Nam nổi một trận da gà, nhưng Cố Đình vẫn bình tĩnh nghiêng nghiêng đầu, thực tự nhiên mà kéo ghế trống, ngồi bên cạnh Lăng Tư Nam.

“A quang, như cũ.” Cố Đình không quay đầu, tựa hồ là đối tiểu nhị đang bận việc trong tiệm nói.

Người ngồi ở bên cạnh cô, đôi mắt lại nhìn Lăng Thanh Viễn, tràn ngập ý vị tìm kiếm.

“Rất quen thuộc sao?Anh cứ như vậy ngồi xuống.” Lăng Thanh Viễn ngồi cong người, đầu hơi hơi lệch về một bên, cười lạnh liếc hắn.

Cố Đình nhếch miệng cười, hàm răng trắng sạch sẽ lưu loát, “Cùng cậu thì không quen biết, nhưng bạn học cùng lớp thì có quen biết một chút.”

Ai da hai oan gia các người cãi nhau có thể hay không đừng đem ta trộn lẫn vào —— Lăng Tư Nam trong lòng xin tha.

“Bạn. học. Cố, hai người gặp mặt không đến một ngày.” Lăng Thanh Viễn cố ý nhấn mạnh cách gọi vừa rồi Lăng Tư Nam gọi Cố Đình.

Cố Đình không đáp lại hắn, ngược lại là bỗng nhiên thân mình hướng Lăng Tư Nam xích lại gần chút, bày ra một bộ lặng lẽ lời nói biểu hiện giả dối, lại dùng khí thanh không quá hai người có thể nghe được đối với Lăng Tư Nam bên tai nói: “Cảm ơn cậu đã cố ý đưa dù cho tớ.”

Lăng Tư Nam trong phút chốc cảm giác được phía đối diện em trai trong mắt mang hàn khí, cả người không rét mà run.

“Không cần cảm tạ.” Lăng Tư Nam cười đến có điểm cứng đờ, “Cũng không phải cố ý, chính là vừa lúc có người có thể cùng tớ cùng nhau trở về, tớ nghĩ dù cho cậu mượn dùng chút cũng không có vấn đề —— là cho mượn, là cho mượn.”

Giống như không có khác biệt gì, Lăng Thanh Viễn thoạt nhìn giống như thực tức giận.

“Có người cùng nhau trở về?” Cố Đình mày kiếm nhếch lên tới, ánh mắt ở giữa hai người liếc một vòng: “Hai người các cậu... Là thân thích?”

“Liên quan cái rắm gì anh.” Lăng Thanh Viễn buông chiếc đũa, “Cút xa một chút, nơi này không cần bồi bàn.”

Lăng Thanh Viễn mắng chửi người.

Lăng Tư Nam kinh ngạc không thôi, em trai luôn luôn đối nhân xử thế làm người khác không thể bắt bẻ, cư nhiên trước mặt người ngoài nói thô tục.

Cái này liền tính ai cũng đều có thể cảm giác được Lăng Thanh Viễn không vui, Lăng Tư Nam có chút khó xử, cô cùng Cố Đình là không quá quen biết, bất quá cô cũng không muốn trực tiếp đi đuổi người a, càng nói đến Diệp San San từng dặn dò qua, Cố Đình có thể là hỗn xã hội, cô không dám nhưng Lăng Thanh Viễn can đảm dám trêu hắn.

“Xin lỗi, em trai tớ hôm nay khả năng cảm xúc không tốt lắm, bằng không...” Cô có ý đồ hoà giải.

“Em trai?” Cố Đình đôi tay đan xen gác ở mặt bàn, hướng Lăng Thanh Viễn thò người ra hỏi: “Cậu có chị gái a?”

“Lặp lại lần nữa —— liên, quan, gì, anh.” Lăng Thanh Viễn hướng tiểu nhị vẫy tay: “Tính tiền.”

“A...” Lăng Tư Nam nhìn một bàn thừa đồ ăn vẻ mặt oán niệm, đáng thương hề hề mà nhìn phía Lăng Thanh Viễn.

Cố Đình nhướng mày nhìn Lăng Tư Nam kia trương ra vẻ mặt tàn niệm, cảm giác dường như chính mình làm nên tội ác tày trời: “Không vội, tôi vốn dĩ cũng không phải tới ăn cơm.” Hắn đứng dậy, tiếp nhận cơm hộp tiểu nhị đưa qua, “Hai người từ từ ăn đi, đúng rồi —— cậu tên gì?” Hắn hỏi Lăng Tư Nam.

Cho dù trước mặt bị Lăng Thanh Viễn áp lực, Lăng Tư Nam vẫn là lễ phép mà trả lời hắn: “Lăng Tư Nam.”

Đều là bạn học cùng lớp, liền tính không nói, hắn cũng có thể thực dễ dàng liền biết.

“Quả nhiên là chị em, cùng một cái họ.” Cố Đình tùy tính mà hướng cô vẫy vẫy tay, “Đi đây, ngày mai gặp.”

“Từ từ.” Lúc này Lăng Thanh Viễn lại mở miệng ngăn lại hắn.

Cố Đình quay đầu, mày kiếm hạ xuống thần thái phong dương con ngươi mở ra, chờ hắn làm khó dễ.

Lăng Thanh Viễn căn bản không nhìn hắn: “Để dù lại.”

“Thanh Viễn ——” Lăng Tư Nam hướng hắn đưa mắt ra hiệu, như vậy không tốt lắm đâu, hiện tại bên ngoài còn mưa, hắn không phải làm người ta gặp mưa trở về sao, hơn nữa vốn dĩ chính là cho hắn mượn nói tốt ngày mai mới lấy về.

Cố Đình điếu khởi khóe môi cười: “Chị gái cậu cũng chưa nói gì, cậu gấp cái gì chứ? Lăng Thanh Viễn em trai.”

Hai chữ cuối cùng tăng thêm ngữ khí, nhắc nhở hắn tuổi tác so với chính mình thật sự nhỏ hơn.

“Người có thể đi, ô che không phải của anh, một cái lão nam nhân cũng đừng mang cái của thanh thuần thiếu nữ.”

Lăng Thanh Viễn nói theo hắn, miệng độc đến cực độ, giơ tay duỗi ra liền lấy dù đang gấp ở trên tay Cố Đình.

Bất quá hắn không có túm đi, bởi vì Cố Đình phản ứng lại đây, nắm chặt muốn chết.

Hai người ấu trĩ mà ở một cây dù nổi lên phong, cả hai một bước cũng không nhường.

“...” Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm dù đau lòng mà muốn khóc: “Hai người nhẹ một chút, dù này là tâm can của tôi... Dù vẽ tay không tiện nghi lắm sao?”

Hai người đồng thời liếc mắt cô một cái, cuối cùng Lăng Thanh Viễn thả tay.

Cố Đình đi rồi.

Lăng Thanh Viễn mặt vô biểu tình, Lăng Tư Nam nhìn, ăn một bữa cơm cũng đần độn vô vị.

Thời điểm tính tiền Lăng Tư Nam giành trước.

“Chị rất có tiền?” Lăng Thanh Viễn hỏi cô.

Lăng Tư Nam lắc đầu: “Không phải là do tôi muốn ăn sao, để khách mời trả liền không phúc hậu. Hơn nữa nhiều năm như vậy không về nhà, coi như tôi chiếu cố em trai một lần, quán ăn khuya tôi còn sẽ đến nhiều lần.”

Lăng Thanh Viễn nghĩ nghĩ, đem tiền thu hồi trong bóp tiền: “Thời điểm thiếu tiền cứ nói với tôi, một cái chị gái tôi có thể nuôi tốt.”

Lăng Tư Nam bị hắn miệng lưỡi nghiêm túc chọc cười, “Ở bên ngoài không cần nói loạn.”

Lăng Thanh Viễn nghe vậy hướng cô cúi đầu, cười nhẹ lẩm bẩm: “Được, chúng ta về nhà nói.”

“Lăng Thanh Viễn!” Bị miệng lưỡi hắn bỡn cợt liêu đến chính mình có phải hay không có điểm xuẩn?

Xe bus đến trạm, hai người lên xe.

Khi đến đã là 9 giờ tối, vùng này không phải trung tâm thương nghiệp, người không tính nhiều, nhưng cũng không ít, rất nhiều người lên xe sau liền ngồi xuống, xe sau sương* nơi đó có mấy cái ghế cho hai người ngồi, Lăng Tư Nam trước ngồi vào, Lăng Thanh Viễn tùy theo ngồi xuống.

(*): Cái thùng xe, chỗ để chở đồ đạc hoặc người — Cái thùng. Cái rương. Cũng có nghĩa là toa.

Trên người nhiều ít vẫn là bị mưa xối một ít, xe chạy lên, gió từ ngoài cửa sổ rót vào, Lăng Tư Nam bị thổi đến có chút lạnh, cô ngẩng đầu liếc liếc mắt một cái sắc mặt đẹp đẽ, em trai lúc này thong dong bình tĩnh, bỗng nhiên từ phía dưới cánh tay Lăng Thanh Viễn duỗi tay qua, vòng trở về, ôm lấy.

Lăng Thanh Viễn chậm rãi quay đầu, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, trong lòng có thứ gì đột nhiên trống rỗng mà thiếu, lại hình như là nhiều, tóm lại cả trái tim liền không thể nào bình thường, đập tốc độ cũng so với bình thường mau hơn nhiều, hắn mở miệng, giọng nói mang theo điểm ách:

“Chị?”

“... Lạnh.” Lăng Tư Nam không dám nhìn hắn, cô cảm thấy hành vi lúc này của mình cùng với lúc đi chung dù với em trai là giống nhau, người nhà gặp nạn giúp đỡ lẫn nhau, trốn mưa cùng sưởi ấm cũng không kém mấy.

Lăng Thanh Viễn ngẫm lại cũng hiểu rõ, ngày thường Lăng Tư Nam dùng đủ loại tránh hành động thân mật của hắn, giờ phút này hẳn là xác thật không có đem nó trở thành một chuyện. Cô hôm nay chỉ ăn mặc áo sơmi, không có áo khoác, một bên tay áo bị nước mưa ướt nhẹp, gió lại một thổi khó trách sẽ lạnh.

“Thật sự rất lạnh.” Không nghe được em trai đáp lại, Lăng Tư Nam cho rằng Lăng Thanh Viễn trong lòng đang cười nhạo cô, muốn chứng minh, vội bắt lấy tay Lăng Thanh Viễn, đem tay chính mình đặt ở lòng bàn tay hắn: “Cậu xem, tôi không lừa cậu.”

Tay thiếu nữ non mềm mà lạnh lẽo dừng ở lòng bàn tay hắn, kích khởi một trận gợn sóng.

Tê dại từ đầu ngón tay cô như là bị hạ độc, một tầng tầng khuếch tán, lan tràn, tràn lan, làm Lăng Thanh Viễn cảm thấy tâm phiêu ở không trung, lạc không xuống dưới, tô đến tận xương tủy.

“Là có chút lạnh.” Hắn rốt cuộc nghe được giọng chính mình, giọng thiếu niên lẫn lộn cảm xúc một bên ôn hòa một bên sỏi đá, đã thịt cô gái mát mát lạnh lạnh đặt ở lòng bàn tay nóng rực hắn, hắn nhịn không được mở bàn tay ra, đem tay chị gái hợp lại ở lòng bàn tay, nắm.

Bị bao vây gương mặt Lăng Tư Nam từng trận sinh nhiệt, cúi đầu nhìn tay gác ở trên đùi hắn bị nắm chặt, tay thiếu niên tay ở thùng xe tối tăm ánh sáng chiếu vào trơn bóng như ngọc, móng tay sạch sẽ, đốt ngón tay thon dài, nhìn tựa như tác phẩm nghệ thuật.

Cô cảm thấy hành động hai người lúc này hẳn là có chút không quá đúng, chính là lại luyến tiếc ấm áp, trong lòng rối rắm muốn chết.

Chính là thân thể nhưng thật ra thực thành thật, đã tự động tự phát mà lại gần thêm.

“Thanh Viễn...” Cô dựa vào vai em trai, “Cùng cậu thương lượng một chuyện nhỏ.”

Lăng Thanh Viễn hơi hơi thu hồi cằm, vừa lúc để ở đầu cô: “Ân.”

“Cậu có thể hay không không cần luôn trêu chọc tôi?”

Lăng Thanh Viễn dừng một chút.

Chị gái hiện tại tư thế này cầu hắn không cần trêu chọc cô? “Chị cũng làm tặc kêu bắt tặc sao?”

“Kia... Tôi thật sự không cái ý tứ kia a.” Lăng Tư Nam giảo biện nói: “Chính là tay lạnh, thuần khiết mà đưa cậu cảm nhận một chút.”

Lăng Thanh Viễn cười đến sang sảng: “Thật thuần khiết.”

Bị hắn nói như vậy cô lại cảm thấy xấu hổ.

“Tôi chính là thuần khiết mà muốn giúp chị sưởi ấm tay, chị thuần khiết mà tưởng tôi là ở trêu chọc chị.” Lăng Thanh Viễn cúi đầu ở bên tai cô nhỏ giọng nói, “Tôi nếu là trêu chọc chị cũng không phải là làm như vậy, chị gái.”

Lăng Tư Nam bỗng nhiên cảm giác được váy bị kéo lên, một bàn tay duỗi đi vào.

Cả người cô co rúm lại một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, tầm mắt tương đối, cô nhìn hắn lắc đầu mạnh.

“Không cần như vậy... Đây là ở trên xe bus.”

“Ở nơi nào cũng đều giống nhau.” Đôi mắt Lăng Thanh Viễn xuyên thấu qua mắt kính nhìn đôi mắt cô, cúi đầu dùng mũi cao thẳng đem đầu cô đỉnh cao một ít, nhẹ nhàng ngậm lấy lỗ tai cô, “Ở nơi nào chị đều sẽ ngăn cản tôi, cho nên tôi mới không cần nghe chị.”

“Tôi muốn ở nơi nào làm, liền ở nơi đó làm.”

Ngón tay thâm nhập vào trong váy, cách qυầи ɭóŧ đặt ở âm phụ mềm mại.

Tay trái hắn còn đang nằm tay cô, tay phải thâm nhập vào váy cô.

Hành khách trên xe buýt tốp năm tốp ba, bên phải không ai, vị trí phía sau rải rác ngồi ba người, chính phía trước là một cái chị gái hơn hai mươi tuổi, và một anh mang tai nghe.

Lăng Tư Nam kẹp chân không cho hắn thâm nhập, Lăng Thanh Viễn cũng không nóng nảy, đầu ngón tay theo khe rãnh âʍ ɦộ vuốt ve, đầu lưỡi hàm ướt mà liếʍ lỗ tai vừa liếʍ vừa nói, khoảng cách gần như thế, phát âm thanh da^ʍ mĩ.

Lăng Tư Nam cắn chặt răng, bánh thân mình, nguyên bản tay bị hắn cầm, không biết khi nào biến thành giao nắm, nói đúng hơn là gắt gao giao nắm.

Lăng Thanh Viễn thở dài một tiếng, cảm giác trong lòng được lấp đầy. Âm thanh thở dài này truyền đến lỗ tai cô, ái muội lại lừa tình.

Lăng Tư Nam mềm, giống như là kem.

Cô chịu không nổi.

Em trai tiến công không tính là thô bạo, chính là cô chịu không nổi.

Cho dù là một tiếng thở dài đều có thể trêu chọc đến cô xuân triều mãnh liệt.

Đầu ngón tay hắn ngoéo một cái, đẩy qυầи ɭóŧ sang bên cạnh rồi.

Lăng Tư Nam còn một cái tay khác để không, lập tức đè lại giáo váy bên cạnh, váy hạ kí©h thí©ɧ tay hắn, cô chống, rồi trở nên vô lực.

“Kia đem dù.” Lăng Thanh Viễn hắn cắn vành tai cô nói.

Lăng Tư Nam hừ nhẹ.

“Là tâm can chị?”

Lăng Tư Nam nhớ tới lời nói vừa rồi của chính mình ở quán ăn khuya, gật gật đầu, cô không dám phát ra âm thanh, sợ thanh âm chính mình tiết lộ ra tìиɧ ɖu͙©.

“Chị đem tâm can của chị...” Ngón tay em trai dán âm đế đi xuống, hắn đang ngậm lấy lỗ tai cô bỗng một cái chớp mắt, cô cũng đã ướt, đầu ngón tay hắn sờ đến tất cả đều là dính nhớp nước sốt, mà hắn liền ở hạ thể một cổ ướŧ áŧ kia, dùng ngón giữa câu đi vào.

Câu vào bị mềm thịt cùng dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ngập tiểu huyệt.

“—— đưa cho Cố Đình?”

“Ân...” Nhục huyệt khẩn trí đột nhiên bị dị vật xâm nhập, cô khống chế không tốt, không cẩn thận rêи ɾỉ lên tiếng, “Không có... Không phải đưa... Là cho mượn...”

Hạ thân cô thật chặt, khẩn đến chẳng sợ hắn chỉ là vói vào một đầu ngón tay, đều bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm vây quanh mυ"ŧ vào, vào không được, cũng lui không ra, nhục bích cùng dâʍ ŧᏂủy̠ pha lẫn ở bên nhau, kẹp ngón tay hắn mấp máy, Lăng Thanh Viễn khuất ngón tay, cố ý vẫn không nhúc nhích, chờ cô buông thả, ngoài miệng còn ở nói vấn đề vừa rồi.

“Mượn cũng không được, cho ai đều không được.”

“Chỉ có thể cho tôi.”

Lăng Thanh Viễn nhịn không được tưởng tượng đến cái ngón tay kia thay thế bởi vật khác, hạ thể chính mình khẩn đến phát đau.

Xe bus vừa ngừng, có người xuống xe, có người lên xe, Lăng Tư Nam sợ hãi đến không dám động, nắm chặt hắn không bỏ, muốn cho hắn dừng lại.

Có một cái mẫu thân mang theo đứa trẻ sáu bảy tuổi lên xe, đi ra ghế sau.

Lăng Thanh Viễn tay còn ở phía dưới váy cô đâm thọc, phồng lên, từ trên xuống dưới, không coi ai ra gì.

Tê dại cảm giác không ngừng kí©h thí©ɧ hạ thể cô càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ, Lăng Tư Nam mau điên rồi, quay mặt đối với bên tai hắn xin tha: “Đừng cử động, có người.”

“Để cho bọn họ xem.” Lăng Thanh Viễn không hề liêm sỉ mà thấp giọng nói: “Xem chị gái như thế nào bị em trai thao.”

Ngón giữa ở đường đi thọc vào rút ra, đâm thọc, moi lộng, cơ hồ muốn chọc thủng tầng màng kia.

“Thanh Viễn —— không cần! Không cần lại... Ngô, cắm...” Gương mặt cô cọ hắn, xin tha: “... Ngô ân... Không cần... A...”

Hắn không để ý đến cô cầu xin, nhanh chóng kí©h thí©ɧ ngón tay, hô hấp thô nặng mà phun ở bên tai cô, bá đạo mà đùa bỡn tiểu huyệt cô.

Không đủ, như thế nào cũng không đủ.

Hai mẫu tử vừa mới lên xe lúc nãy, mẫu thân vừa lúc đang nhìn bên trái chỗ ngồi bọn họ, mà đứa nhóc đang tắc nhìn về phía bên bọn họ.

“... Ô ô không cần... Thanh Viễn...”

Lăng Thanh Viễn động tác không nhỏ, Lăng Tư Nam dưới váy dài không ngừng run rẩy, nếu không phải động cơ xe nổ vang, có thể rõ ràng nghe thấy ngón tay cắm lộng âʍ ɦộ động tư tư tiếng nước, hơn nữa Lăng Thanh Viễn thọc vào rút ra tốc độ, Lăng Tư Nam khó nhịn được mà dựng thẳng bụng nhỏ, ở bên tai hắn ngăn không được mà hừ.

Lăng Tư Nam khóe mắt dư quang chú ý tới đứa nhóc nhìn chằm chằm váy cô xem.

Sáu bảy tuổi tiểu quỷ đầu, cái gì cũng không biết, chỉ là tò mò vì cái gì váy chị gái sẽ run rẩy, lại vì cái gì thoạt nhìn chị gái khó chịu như vậy.

Lăng Tư Nam trong đầu một khắc như vậy, hồi tưởng nổi lên mười năm trước.

Khi đó hắn cũng là lớn như vậy.

Khuôn mặt nhỏ thanh tú như thiên sứ, ôm xe đồ chơi, nhu nhu nhuyễn nhuyễn mà kêu chị gái chị gái.

“Nguyên Nguyên muốn chị gái chơi với em ~ chị gái không cần đi ~” cánh tay nhỏ, lôi kéo cô không bỏ.

Bừng tỉnh cảnh tượng về tới hiện thực.

Như cũ vẫn là mặt thanh tú như thiên sứ, như cũ không chịu để cô đi.

Như cũ đối cô tốt như vậy.

Chỉ là lúc này đây, tay đô đô thịt biến thành đầu ngón tay thon dài thiếu niên, cắm vào âʍ đa͙σ cô, đem cô cắm đến thở hồng hộc.

“Chị gái... Tôi rất muốn làm chị.”

Nhu nhu nhuyễn nhuyễn mà, kêu chị gái.

Lăng Tư Nam hốt hoảng ánh mắt đối thượng cái tiểu nam hài mặt hoang mang, Lăng Thanh Viễn còn ở bên tai cô mê hoặc.

Hắn lại cắm vào thêm một ngón tay... Lăng Tư Nam ê ê a a mà nhỏ giọng ở bên tai hắn kêu, muốn đem chân kẹp chặt, lại bị hắn cường ngạnh mà tách ra.

Chịu không nổi loại kí©h thí©ɧ này, cô cơ hồ muốn khóc ra tới, lập tức cảm thấy đường đi nóng lên, phía dưới vừa thu lại căng thẳng, dòng nước như trào ra.

Cao trào.

Tiểu nam hài bị kéo đến trên chỗ ngồi, tức khắc biến mất ở Lăng Tư Nam trước mắt.

Lăng Tư Nam hốt hoảng, dưới thân vẫn là ngón tay Lăng Thanh Viễn, ngón tay em trai chính mình, cắm ở âʍ ɦộ chính mình.

Chị gái ở ghế trước quay đầu lại nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lại quay đi.

Không biết cô ấy có phải hay không phát hiện.

Lăng Tư Nam hảo cảm thấy thẹn.

Cô đè nặng váy dài, kẹp chặt tay không an phận giữa hai chân.

Cắn môi trừng hắn.

Mật nước trên tay nói cho Lăng Thanh Viễn biết cô cao trào, nhìn cô ướt dầm dề mị nhãn, ngực Lăng Thanh Viễn phảng phất có một địa phương mềm mại bị nắm chặt.

“Đừng như vậy nhìn tôi...” Hắn rút ngón tay về, chất lỏng ướt hoạt giữa hai ngón tay ở trước mắt cô kéo thành một cái sợi chỉ bạc, làm Lăng Tư Nam mặt đỏ bừng, mà hắn chôn ở cần cổ cô nỉ non: “Như vậy tôi chỉ biết càng muốn muốn thao chị, chị gái.”

Cùng hắn giao nắm lòng bàn tay đã ra mồ hôi.

Trước mắt em trai thoạt nhìn không hề phòng bị, tuy rằng mang mắt kính, lại hoàn toàn không có giống ngày thường tinh xảo nội liễm, vùi đầu ở cần cổ đầu nhẹ cọ gương mặt cô, đầu tóc mềm mại từng cây theo bên má cô chảy xuống, liền hô hấp đều mang theo vài phần nhiệt mê người.

“Chị gái, sờ tôi.”

Cô tim đập sắp đến mỗi phút 180 hạ, mê mang gian vươn tay, đặt ở giữa hai chân hắn.

Dưới đồng phục quần tây, no đủ một đống thịt, phình phình mà ngạnh lên, nóng đến dường như muốn phỏng tay.

Cô miệng khô lưỡi khô, theo bản năng vỗ về chơi đùa.

“Lan khê lộ tới rồi, thỉnh hành khách ở phía sau cửa xuống xe.”

Xe đến trạm.

Hai người xấu hổ mà cầm ô đi vào tiểu khu.

Ai đều không có nói chuyện, một đường vào thang máy, lên lầu.

“... Cậu... Cậu như vậy có thể chứ?” Lăng Tư Nam nhìn Lăng Thanh Viễn trước mặt đang ở giải khoá vân tay, thật cẩn thận hỏi.

Thường một lần chỉ là “chào cờ” chính mình đều ngạnh mau nửa giờ sẽ hết.

Hôm nay bộ dáng này...

“Tích.” Khoá cửa giải khai, Lăng Thanh Viễn quay đầu lại trả lời cô: “Bằng không thì sao?”

“Hả?”

“Bằng không chị muốn giúp tôi giải quyết sao?” Lời nói xong, hắn hướng Lăng Tư Nam duỗi tay, đem cô câu tiến trong lòng ngực, cúi đầu ách thanh hỏi ——

“Đi vào liền thao chị được không?”

Thanh âm như là có ma lực của thôi tình*, sâu kín rơi vào lỗ tai cô, làm cả người cô đều bắt đầu nóng lên.

(*) Thuốc kí©ɧ ɖụ©

Trong ý thức cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh chính mình bị em trai thao lộng.

Lăng Tư Nam lần này thế nhưng không có kêu tên của hắn.

Dĩ vãng lúc này, trong thanh tỉnh Lăng Tư Nam đều là hung hăng mắng một tiếng “Lăng Thanh Viễn!” Sau đó bắt đầu cùng hắn giảng chút đạo lý lớn.

Lăng Thanh Viễn thực ngoài ý muốn lúc này đây —— cô cư nhiên ngơ ngẩn mà bị hắn ôm, như là ở thất thần.

“Chị gái?”

Cô không phản ứng, đôi mắt hơi rũ, tim đập quá nhanh, chỉ là ngây người nhìn giáo phục hắn cởi bỏ vạt áo, lộ ra kia xương quai xanh mê người.

Lăng Thanh Viễn mở cửa, đem cô kéo tiến vào.

Trong phòng một mảnh đen như mực.

Lăng Thanh Viễn bắt cổ tay cô, cúi người xuống làm chính mình tầm mắt cùng cô ngang nhau.

“... Lăng Tư Nam?”

Cô trong bóng đêm giương mắt, thích ứng ánh sáng từ Lăng Thanh Viễn, tựa hồ còn có thể nhìn đến đáy mắt cô kia một phân hoặc nhân quang.(thông cảm do ta ngu mờ không dịch được khúc đó)

“Như, như thế nào...” Rốt cuộc ý thức trở về cô hỏi.

Trong bóng tối không có bật đèn, thính giác càng thêm nhạy bén, hắn có thể nghe ra Lăng Tư Nam giọng nói run rẩy.

Giờ khắc này cô hô hấp không đều, so lúc trước đều phải hỗn loạn hơn, trong bóng tối đặc biệt rõ ràng.

Lăng Thanh Viễn trong bóng tối nghe được tiết tấu hô hấp của cô, bỗng nhiên ý thức được cái gì, một bàn tay đem cô đè ở trên ván cửa, một bàn tay đỡ ở bên tai cô.

Ngạch* chống ngạch, một mạt nhẹ khẽ, có thể mang khởi âm cuối ngữ điệu, từ trong cổ họng hắn tràn ra tới, ấm áp phun tức mơn trớn môi cô: “Chúng ta vào được.”

(*) Bộ trán, trên chỗ lông mày dưới mái tóc gọi là ngạch.

Lăng Tư Nam cúi đầu, cho dù là trong bóng tối cũng không dám cùng hắn đối diện.

Hai tay cô để ở ngực Lăng Thanh Viễn, cảm nhận được trái tim hắn đập kịch liệt.

“Thanh Viễn, tim cậu đập thật nhanh.”

“Ân.”

“Không phủ nhận sao?”

“Phủ nhận làm cái gì.” Lăng Thanh Viễn cười khẽ, “Đều ở trong tay chị, phủ nhận còn ý nghĩa gì.”

Lăng Tư Nam cảm thấy trong bóng tối nói chuyện với người này, so với lúc trước hắn càng dụ hoặc hơn.

Yêu nghiệt giống nhau mà, nói mỗi một chữ, đều có thể làm cả người cô phát run.

“Chị vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Hắn vẫn như cũ chống cái trán của cô hỏi.

Lăng Tư Nam yên lặng chôn đầu, lắc đầu.

“Chị gái, nhìn tôi.” Lăng Thanh Viễn tay bám vào mặt cô, khẽ vuốt lỗ tai cô, “Vì cái gì phát ngốc, hửm?”

Lăng Tư Nam nhìn về phía hắn, vành tai bị ngón tay em trai vuốt ve từ trên đến xuống dưới, cô giống mèo nhỏ dán cọ lên, nhẹ nhàng tràn ra một tiếng ưʍ.

Lăng Thanh Viễn cả trái tim đều bị giờ khắc này nhéo.

Lăng Tư Nam cũng ý thức được chính mình thất thố, bỗng dưng trợn to mắt, đối thượng hắn... Lăng Thanh Viễn đôi mắt phảng phất có cái động tối, chẳng sợ trong bóng đêm, Lăng Tư Nam đều có thể cảm giác được chính mình phải bị hút vào.

Không biết như thế nào mà, chính mình bỗng nhiên giống như bị ma nhập, thẳng thắn lời nói thật.

“Tôi suy nghĩ... Bị cậu thao... Sẽ có bộ dáng gì...”

Cô cảm giác được Lăng Thanh Viễn trước mặt cứng lại rồi.

Một lúc lâu sau hắn hít sâu một hơi, lần thứ hai xuất khẩu trong thanh âm áp lực một cổ tróc không ra cảm xúc, cái loại cảm xúc này mãnh liệt mà, quay, mặt ngoài như là có một tầng sức hút đến người vô pháp hô hấp, chính là vô pháp tự chế lại tâm cam như tự giác mà luân hãm vào.

“Hiện tại liền thao chị, được không?”

Lăng Tư Nam tim đập đột nhiên đình trệ, hạ thân bỗng chốc trào ra một bãi chất lỏng, dính dính, bọc huyệt khẩu.

Cô không nói chuyện, chưa nói được, cũng chưa nói không được.

“Chị gái, đây là chị câu dẫn tôi.”

Lăng Thanh Viễn nhịn không được, trong giây lát đem cô đè ở trên cửa, phát ra phanh mà một tiếng.

Cũng không phải thực mạnh, chính là thân thể dựa đi lên lực đạo có điểm lớn.

Hắn cả người dán lên tới, mang theo khí thế mưa gió sắp đến, một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ cái gáy cô, cũng mặc kệ cô có hay không bất luận cái phản kháng gì, bỗng nhiên cúi đầu ——Hôn đi lên.

Hơi hơi mở ra môi ngăn chặn cánh môi Lăng Tư Nam, chỉ ở một chốc, liền hôn đến không lưu một tia khe hở.

Lăng Tư Nam quay đầu muốn tránh, chính là bốn cánh môi sớm đã dán sát vào nhau, như thế nào cũng đã trốn không thoát.

Lăng Thanh Viễn hô hấp gần trong gang tấc, cùng cô giao hợp, môi mỏng hung hăng đè ở môi cô chà đạp.

“Ngô...” Lăng Tư Nam ngửa đầu bị bắt giữ lại hướng môi em trai, hô hấp đều bị đoạt lấy đi, cô chỉ có thể hơi hơi mở miệng ra.

Lăng Thanh Viễn đầu lưỡi nhân cơ hội đó mà chui tiến vào.

Hắn chống thân thể của cô, đem cô hướng trên cửa nâng lên, làm cho mũi chân cô cách xa mặt đất, trọng lượng ỷ ở hắn cùng cửa phòng trộm chi gian, hắn thịt phách dưới thân quần tây khảm tiến giữa hai chân cô, như là trời sinh phù hợp.

Côrốt cuộc, vẫn là cùng em trai hôn môi.

Lăng Tư Nam đang vặn vẹo kháng cự theo nụ hôn này thâm nhập mà chậm lại.

Thật thoải mái.

Em trai...

Đầu lưỡi.

Thật mềm.

“Chị gái...” Hắn hút lấy đầu lưỡi cô, hàm hồ mà kêu.

Phấn nộn lưỡi bị mυ"ŧ vào được trong miệng của hắn, giao triền, lôi kéo, quay cuồng.

Chỉ cảm thấy đầu lưỡi của hắn một khắc cũng không có buông ra cô, mỗi một giây đều muốn thẳng tiến chỗ càng sâu.

Hắn vẫn là thấp thấp ở trong miệng cô gọi: “Chị gái...”

Giống như là thay thế cự long xuất chinh dưới thân.

Lăng Tư Nam không biết nụ hôn này rốt cuộc có bao nhiêu lâu, cảm quan đều trong bóng tối bị phóng đại.

Mặc kệ cảm giác chính mình, như là đang ở vũ trụ, ý thức lang thang không có mục tiêu mà ở Hồng Hoang trung phiêu lưu.

Tay cô để ở ngực Lăng Thanh Viễn, giờ phút này cũng vô lực mà rớt xuống, vừa lúc dán ở quần nơi phồng lên của hắn.

Thật lớn.

Liền tính bị em trai cắm vào huyệt khẩu nhiều lần như vậy, cô vẫn là cảm thán thứ này không phải cô có thể tiếp thu được thật lớn.

Nếu thật sự cắm vào, nhất định sẽ rất đau đi.

Đến lúc đó cô nhất định sẽ khóc, cô vẫn luôn đều rất sợ đau.

Đến làm Thanh Viễn ôn nhu chút.

Mũi chân có chút banh không được, hắn chén vào cô, chân dài nhét vào giữa hai chân cô, đem cô đỉnh cao một chút.

Lăng Thanh Viễn cuối cùng là buông cô ra, ướŧ áŧ đầu lưỡi từ khóe miệng cô còn đọng nước bọt liếʍ qua, qua lại quét qua môi cô: “Chị gái thực ngọt.”

Cô nghẹn đỏ mặt, dường như là không cam lòng yếu thế, đè lên hắn thịt hành dưới hán hắn.

Lăng Thanh Viễn phát ra một tiếng rêи ɾỉ, lại nhìn đôi mắt cô hận không thể đem cô ăn xong đi, “Đừng nhúc nhích, nhịn không được.”

“Muốn thao chị.”

“Ở trên xe bus liền muốn thao chị, nghĩ đến mau điên rồi.”

Hắn tựa hồ cũng không có phát hiện cô sớm đã từ bỏ chống cự.

Ở bị hắn cắm vào loại chuyện này.

Nhưng là Lăng Tư Nam lại không có khả năng thanh minh nói.

Lăng Thanh Viễn tay bỗng nhiên đi vào vòng eo cô, thô bạo mà đẩy cao đồng phục cô.

Nịt ngực bại lộ ở trong không khí, cùng vυ" trắng bóng đồng loạt phập phồng không chừng.

Cô nghe thấy hô hấp em trai trở nên vẩn đυ.c.

Sau đó tay dồn dập mà du tẩu ở trước ngực, nịt ngực cô đột nhiên bị kéo xuống, một đôi tuyết trắng phong mềm vυ" nhảy ra tới.

“Muốn ăn nãi chị, chị gái.”

Nóng rực hô hấp phun ở đầṳ ѵú, trong bóng tối, cô cảm nhận rõ ràng được mặt Lăng Thanh Viễn tiến đến trước ngực cô, vươn đầu lưỡi, liếʍ một cái.

“Ân...” Đầu lưỡi mềm dán đầṳ ѵú mềm thịt cọ xát, cô thoải mái đến hừ nhẹ, đầṳ ѵú bị môi lưỡi âu yếm, đầu lưỡi ngoắc ngoắc triền triền, ở trên đó từng vòng đánh chuyển ——

“Thật thoải mái...” Cô thở dài.

Phía dưới cũng là từng đợt xuân triều tràn lan.

Cô thoải mái tới cực hạn rồi, nhịn không được ưỡn ngực, đem vυ" đưa vào trong miệng hắn, toàn bộ đầṳ ѵú đều bị khoang miệng ấm áp ngậm vào.

Hắn biết nghe lời, đơn giản một ngụm ăn xuống, trong miệng liếʍ mυ"ŧ thật sự dùng sức, núʍ ѵú đều bị hắn hút đến sưng đỏ bất kham.

Nhưng là thực sảng.

“A...” Sảng tới cực hạn rồi, cơ hồ muốn yêu kiều rêи ɾỉ ra tiếng.

“Chị gái...”

Đèn phòng khách bỗng nhiên bật lên.

Cơ hồ là phản xạ trong nháy mắt, quần áo cô bị kéo xuống dưới, Lăng Thanh Viễn cùng cô đột nhiên tách ra.

“—— đã trở lại như thế nào không bật đèn?”

Ở cánh cửa sau hành lang, thân ảnh Lăng mẫu đi ra.

Bà hướng cửa nhìn lại.

Một đôi nhi nữ đứng ở cửa.

Còn trai đứng ở trước cửa, tóc ngắn hơi loạn.

Còn con gái trong ánh mắt mang theo một mạt ướŧ áŧ, cánh môi đỏ bừng.

————————————————

Con đường đi đến thịt còn xa lắm.... không nói nhiều, thỉnh bỏ phiếu a~ ¶^¶