Chap 56: "Bữa sáng" chất lượng

Vương Khiết hít một hơi thật sâu rồi quay người về phía giọng nói đó, khẽ lùi lại rồi đẩy con bé đi lên trước, mặt anh cúi gầm xuống, vận dụng khả năng diễn xuất của mình để có thể giải thích một cách tự nhiên nhất:

"Dạ cả đoàn vừa mới xong việc đi về thì Hạ Nhi ngủ quên, tôi gọi dậy thì cô ấy kêu đưa vào phòng nghỉ nhân viên để ngủ sáng mai mới về ạ."

Hạ Nhi mơ hồ, ủa mình nói mớ hay sao ta? Không nhớ gì hết trơn vậy?

"Có hả? Tôi có nói vậy hả?"

Anh quay sang nhìn nó gật gật, thấy ánh mắt ấy trông cũng thật thà, nó cũng tin sái cổ luôn. Nhưng ở phía Nhất Lâm, cậu nhìn ánh mắt ấy cỡ nào cũng ra nét dối trá, không đáng tin. Cậu cũng ậm ừ, vì ở trước mặt người trong công ty nên cũng không muốn để lộ mối quan hệ giữa mình và nó, cậu bèn hỏi cả hai:

"Tôi tới đây lấy đồ, hai người lên xe đi, đêm hôm rồi cũng không bắt xe bus được."

Vương Khiết nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cậu lại biết được anh và nó đi làm bằng xe bus, cấp trên ở công ty này quan tâm tới phương tiện di chuyển của nhân viên tới vậy cơ hả?

"Dạ thôi ạ, tôi có thể đi bộ về được ạ."

"Tôi ngỏ ý mà cậu còn chối sao?"

Vương Khiết đồng ý ngay tắp lự, cả ba đi về phía xe cậu cũng như là chiếc xe quen thuộc của Hạ Nhi, nó còn xém tí nữa quen trèo lên ghế trên ngồi. May thay cậu nhướn mày nhìn phía sau ra hiệu cho nó không là lộ toi.

Tới ngã 3 cách nhà anh khoảng hơn 1km, anh chỉ dám bảo Trình Nhất Lâm cho anh xuống ngay khúc này, không muốn cho người nào khác trong công ty ngoài Hạ Nhi biết được hoàn cảnh của mình. Trình Nhất Lâm thấy vậy càng mừng, anh vừa xuống, cậu đã phóng xe đi nhanh chóng, để lại người nào đó đứng nhìn mãi theo với khuôn mặt thẫn thờ một hồi, xong cũng thở dài quay người bước đi.

Nhất Lâm vỗ tay xuống ghế cạnh mình ra hiệu cho Hạ Nhi trèo lên ngồi cạnh. Con bé cũng hiểu ý nhanh lắm, cậu bật đèn trong xe cho con bé leo lên trên dễ dàng, trong lúc đó còn thích thú vỗ vào mông nó một cái rồi nhận lại cú đánh vào vai. Khi nó đã yên vị thì cậu mới tra hỏi:

"Sao nãy em nhắn cho tôi là phải quay lại cái gì cơ mà? Lại còn cái giọng điệu nhắn tin lạnh lùng chẳng giống em mọi lần gì cả..."

Giọng cậu càng về cuối càng lộ rõ sự hờn dỗi trách móc, Hạ Nhi chưa kịp thấy đáng yêu thì đã nhanh chóng thấy khó hiểu, nó có nhắn cái gì đâu ta.

"Ơ? Quay lại là sao? Sau khi em nói ngủ dậy là thấy em nằm cạnh là em không có nhắn cái gì cho Lâm hết nữa mà??"

Cậu hơi cau mày khó hiểu, cậu lôi điện thoại ra rồi giơ tin nhắn cho nó đọc, con bé há hốc mồm, lông mày cũng cau lại, lắc đầu nguầy nguậy:

"Em thề là em không có nhắn, em có bao giờ nhắn như thế này đâu??"

"Tôi cũng đã nghi nghi vì tôi cũng không lạ gì cách nhắn tin của em nữa rồi, nhưng mà điện thoại của em, không em nhắn thì là ai?"

Nó ngồi ngẫm nghĩ , còn Nhất Lâm từ lúc thấy người đó bế Hạ Nhi của cậu trên tay thì cũng đủ hiểu rồi. Nó bặm môi, mặt cau lại cố nhớ xem lúc đó liệu có đúng là mình nhắn không, rồi con bé lẩm bẩm:

"Chẳng lẽ là Vương Khiết hả trời? Thằng nhóc đó thì lấy điện thoại mình nhắn vậy làm chi? Chắc không phải."

Nhất Lâm cũng không muốn nói ra suy nghĩ của mình không lại thành lớn rồi còn đi nghĩ xấu một thằng nhóc trong khi chưa có chứng cứ gì. Cậu đổi chủ đề, chuyển sang giọng điệu cao hơn, nhẹ nhàng hơn:

"Em có đói không? Mệt lắm không nào?"

Hạ Nhi trưng ra cái bản mặt nũng nịu, nó dựa dựa vào tay cậu bám víu, cái giọng cũng thay đổi thành cái giọng như trẻ con đang phụng phịu ngay lập tức:

"Cóoooo ạ....nhưng mà chẳng hiểu sao vừa thấy người yêu em cái, tự dưng thấy no luôn rồi í, hết cả mệt luôn cơ."

Cậu bật cười vì sự đáng yêu này, tay bên kia vòng qua nhéo cái má nó, giọng trêu chọc:

"Tưởng tới đó thấy cảnh đẹp quá quên cả tôi rồi."

"Eo ơi đâu có, em cứ bị nhớ Lâm í, chẳng cảm thụ nổi cảnh đẹp gì cả!!"

Cậu quay sang đặt một nụ hôn vội lên trán nó vì không cưỡng nổi sự đáng yêu này, con bé đáp trả lại bằng cách chồm người lại gần hơn rồi cạp một cái vào vai cậu khiến cậu kêu lên. Trời ơi, coi nó bày tỏ tình yêu kìa, làm vậy xong còn cười khoái chí nữa chứ, muốn tí về bị phạt hay gì?

"Sao người ta hôn em mà em đáp trả bằng cách cắn là sao hả con nhóc này? Muốn bị cắn lại không??!!"

Nó ngứa đòn trêu ngươi lại cạp thêm phát nữa vào tay cậu, lần này cậu giở giọng nguy hiểm ra đe doạ:

"Ờ em cứ cắn đi, em cắn đâu cũng được, cắn bao nhiêu cái cũng được rồi lát về tới nhà thì cho tôi cắn vào đây, ok chưa?"

Nói đoạn, Trình Nhất Lâm chỉ tay vào ngực nó. Con bé đỏ mặt đánh cậu túi bụi, cậu vừa cười phá lên vừa giơ tay lên đỡ đòn.

.......

Hạ Nhi giờ mới xong xuôi cả no bụng lẫn sạch sẽ thơm tho nằm lên giường, Nhất Lâm định bụng phạt cho trận nhưng nhớ ra nay nó cũng thấm mệt nên để yên, trèo lên giường rồi tắt đèn và ôm nó vào lòng. Hạ Nhi xoay người áp mặt vào ngực cậu, hít hà cái rồi nói:

"Người yêu em thơm thế nhỉ? Mới đổi sữa tắm hả?"

"Ghê, cũng nhận ra là người yêu mình mới đổi sữa tắm cơ đấy."

"Ui dời, riêng mùi của người yêu em á đi lướt qua cái em cũng đoán ra được, huống chi dăm ba cái sữa tắm."

Cậu phụt cười, nó tưởng cậu không tin thì ngẩng mặt lên cao giọng:

"Nè!! Nói thật đó, không tin hay sao mà cười vậy trời?!!"

"Có có, tin em chứ, cứ em là tôi tin tưởng tuyệt đối luôn, ok chưa?"

"Biết điều đó, láo nháo xem đây cắn tiếp đó!"

"Em quên nãy trên xe tôi nói gì với em hả Nhi? Em cắn gì cũng được, nhiêu cái cũng không thành vấn đề, miễn là tôi được cắn vào cái bánh bao của tôi."

"Đồ dê già, chỉ thế là nhanh!"

Cậu ôm nó chặt hơn, cả hai đều nở nụ cười hạnh phúc, cậu vỗ về lưng nó, mắt nhắm lại rồi thầm thì:

"Thôi muộn rồi, ngủ thôi, mai tôi đãi em một bữa tôi nấu nên giờ đi ngủ, sáng mai còn dậy đi siêu thị mua đồ với tôi."

Hạ Nhi thích thú mắt sáng rực, tay vòng qua ôm lại cậu, giọng hớn hở nói:

"Uâyyyy lâu lắm rồi không được ăn đồ do người yêu mình nấu!! Mai Lâm định nấu món gì cho em đó?"

"Cái gì cũng được miễn là công chúa thích."

"Thật nha? Vậy để mai em lên thực đơn hí hí."

"Tôi nấu cho em ăn thì em cho tôi ăn nhé, năm mươi năm mươi."

"Lâm muốn ăn gì?"

"Em."

"Gì trời? Em sao mà ăn được? Định luộc chiên hấp xào hay gì người ta?!"

"Không, ăn tươi nuốt sống chứ."

"Eo, đồ ác độc!! Chứng tỏ chẳng yêu thương gì người ta!"

Mắc cười ghê, con bé này bao nhiêu lần bị cậu chén vậy rồi mà vẫn còn không hiểu ý cậu nữa. Cậu gõ nhẹ đầu nó cái tội ngốc nghếch, xong lại xoa xoa chỗ đó rồi nói:

"Rồi mai biết đi, nói luôn bây giờ em lại đánh tôi, giờ ngủ đi."

"Nói vậy người ta tò mò, nói luôn đi!!"

"Thôi đi ngủ!"

"Khônggggggg phải nói luôn!!!"

"Em mà đòi thêm câu nữa tôi cắn vào đấy luôn bây giờ."

Hạ Nhi ngoan ngoãn câm nín ngay lập tức. Ngỡ tưởng cậu ngủ rồi vì thấy cũng im im, nào ngờ cậu lên tiếng:

"Dạo này có vẻ to lên phết nhỉ, nhờ tay mình có khác."

Hạ Nhi đỏ mặt đánh vào lưng tên dê già này mấy cái. Khổ, tưởng buồn ngủ về ngủ luôn ai dè cứ trêu chọc nhau, lục đυ.c mãi đã đứa nào ngủ đâu. May thay cậu im một hồi nên con bé nghĩ cậu ngủ cũng ngủ theo, chứ không thức tới sáng mất.

......

Nhất Lâm tỉnh dậy không thấy người yêu mình bên cạnh, cậu dáo dác nhìn quanh rồi đứng dậy vừa đi ngó nghiêng vừa gọi con bé. Lạ thật, xung quanh im ắng đến lạ, rõ ràng đã bảo sáng nay đi siêu thị mua đồ về nấu với nhau mà? Hay là bày trò trốn tìm các kiểu con đà điểu?

Nhất Lâm khẽ cười, cậu vừa đi chậm rãi vừa nói lớn:

"Mới sáng ra đã nhiều năng lượng quá ta, lại còn bày đặt chơi trốn tìm với người ta nữa."

Nhất Lâm tiến tới gần cái tủ, nét cười dần dần biến chất hơn, nói nhỏ đủ để vọng vào trong tủ:

"Giờ em tự ra hay để tôi bế ra đây?"

Đáp lại cậu vẫn là sự im lặng, tĩnh mịch của căn phòng. Cậu tiến lại gần hơn nữa, nhỏ giọng hơn nữa, mặt ghé sát tủ:

"Cho em 3 giây để ra đây, nếu dư ra dù chỉ 1 giây thì buộc phải dùng em thay thế cho bữa sáng nay của tôi rồi."

Nói đoạn, Trình Nhất Lâm bắt đầu đếm:

"Một..."

....

"Hai..."

...

"Hai phẩy năm..."

...

"Cơ hội cuối này."

...

"Ba!"

Vừa nói cậu vừa mở toang cánh tủ ra, mở ra rồi bên trong cũng chỉ toàn là quần áo cậu. Tự dưng nghĩ lại hành động vừa rồi của mình coi ngốc nghếch ghê, cái này nó mà thấy thì chọc quê cậu cỡ nào chứ...

Điện thoại cậu trên bàn rung lên, là tin nhắn của Hạ Nhi gửi tới:

"Sáng nay em có việc gấp phải lên công ty, sorry tình iu nhiều tối em bù đắp cho nhaaaaa (>.<')"

Cậu thở dài, chủ nhật mà việc gì vậy cơ chứ...

Trình Nhất Lâm đành một mình chuẩn bị bữa sáng rồi ăn luôn, rồi xong cũng thay đồ tự đi siêu thị một mình, sáng ra tụt mood dễ sợ.

.........

Trình Nhất Lâm ngao ngán đẩy xe khắp quầy thực phẩm đông lạnh để mua ức gà, vô hồn cầm từng món đồ mình cần lên rồi cứ vậy bỏ vào xe đẩy đi tiếp. Đang đi tới quầy rau thì nghe có giọng nói quen thuộc vang lên phía sau mình:

"Em thích ăn gà sốt cay phô mai lắm lắm, cả cơm rang kim chi nữa nhưng phải đúng chuẩn công thức người yêu em làm cơ. Mua thịt gà về làm cho em điiiiii."

"Mua rồi này, tôi mua cả ngô và nấm để về nấu soup gà ngô nấm cho em ăn đó."

Cậu vừa quay người lại vừa nói, nhưng sau khi ngoái đầu lại nhìn về sau thì lại chỉ có một người phụ nữ trung niên đang cầm bịch rau củ đông lạnh nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, tự dưng thấy nói chuyện một mình nên cũng sợ có vấn đề bèn né né đi ra chỗ khác. Cậu quê một cục cúi đầu đợi người ta đi qua, sau đó lại dáo dác nhìn quanh xem giọng nói của nó vừa phát ra là ở đâu, rõ ràng là mình vừa mới nghe thấy xong mà.

Và rồi ánh mắt cậu dừng lại ở đôi trai gái đang tíu tít ở quầy đồ đông lạnh ban nãy cậu vừa đi qua. Cậu nheo mắt nhìn cho kĩ rồi lại gần để xác định, tim đập cứ thình thịch thình thịch càng lúc cành mạnh, tay thì cứ run run lên.

Và rồi, Trình Nhất Lâm đang đứng ngay sau người yêu mình và người con trai ấy, chứng kiến cảnh hai người thân mật trêu đùa nhau ngay trước mắt. Hạ Nhi thơm lên má người con trai kia một cái rồi cười thật tươi, con tim cậu từ lúc đó lại hẫng đi một nhịp, hơi quặn lại. Cậu cứ đứng chôn chân tại chỗ, miệng cũng cứng đờ lại không nói không làm được gì. Cho tới khi Hạ Nhi ngoái lại nhìn phía sau tìm quầy đồ ăn vặt thì ánh mắt cậu chạm nó, nó vẫn giương đôi mắt to tròn đó lên nhìn cậu, cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng cúi mặt xuống rồi kéo người con trai kia đi nơi khác. Người con trai ấy cũng ngoái lại nhìn cậu, nhưng khi ấy như có một vệt sáng nào đó loé lên làm mờ khuôn mặt người con trai đó khiến cậu không nhìn rõ được kẻ đang thân tình với nó là ai. Cậu nghe thấy người đó hỏi Hạ Nhi, giọng vang lên nghe hơi ù ù nhưng vẫn nghe ra câu hỏi:

"Ai đó?"

Hạ Nhi đáp lại ngay lập tức không chần chừ, câu trả lời khiến Nhất Lâm như bị nhát dao vô hình cứa vào tim:

"Em không biết, chắc tại tụi mình chắn đường nên người ta cứ đứng sau chờ mình đi thôi."

Cậu lúc này mới mở miệng gọi tên nó được mà con bé không quay lại, bóng dáng đôi nam nữ đó xa dần rồi biến mất trong những gian hàng phía trước mặt cậu...

Rồi cậu thấy người mình trở nên nhẹ bỗng, cứ chao đảo, xung quanh mờ dần.

Cậu nhắm tịt mắt lại...

"Trời ơi nay ngủ gì say dữ vậy trời?...Dậy đi!! Dậyyyyyy!!! Dậy đưa em đi siêu thịiiii!!"

Trình Nhất Lâm tự dưng bừng mắt, thấy ngay Hạ Nhi trước mặt. Cậu bật dậy ôm chầm lấy con bé khiến nó khó hiểu nghệt mặt ra, cậu thì thở gấp, nói câu khiến con bé càng khó hiểu hơn:

"May quá, em vẫn ở đây."

"Cái gì vậy trời?...em không ở đây thì ở đâu?"

Con bé làm mặt kì thị cậu, vừa nói vừa bĩu môi nhếch mép. Cậu nở nụ cười nhẹ nhõm rồi hôn vào trán nó một cái, con bé vẫn chưa hiểu nãy giờ rốt cuộc là có chuyện gì. Nó đẩy cậu ra rồi hai tay giữ vai cậu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu rồi dần dần dí sát cái mặt nó lại gần, cuối cùng đặt ra câu hỏi:

"Có người yêu nên sướиɠ quá hoá dồ hả Trình tiểu thư? Nằm ôm người ta cả đêm qua muốn bẹp cái người mà sáng còn bảo may em còn đây?"

Cậu bật cười, chữa quê bằng cách lật ngược tình thế, dí mặt lại gần nó khiến con bé ngửa đầu dần về sau, cậu nghĩ ra lời giải thích hợp lí để lấp đi sự ngốc nghếch kia:

"Yêu em quá nên sợ mất em thôi chứ có gì đâu. Sao? Sáng ra ngọt ngào không muốn à?"

Nó tự dưng đỏ mặt đánh cho cái rồi rời giường đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Cậu thở phào, tự dưng nghĩ lại giấc mơ ấy, không biết người con trai đó là ai nhỉ? Sao cậu cứ có cảm giác vừa lạ vừa quen thế nào ấy...

Hạ Nhi xong xuôi vừa đi ra phòng khách ngáp ngắn ngáp dài. Tự dưng dạo này có hơi tăng cân chút và ngực thì cũng to lên kha khá, mặc áo ngực cũ thấy kích kích khó chịu thật. Nó ngao ngán thò tay ra sau chỉnh lại, dạo này nhìn ngồn ngộn hơn hẳn nên khe ngực cứ gọi là đẩy lên rõ cao, may thay ở nhà mặc toàn đồ bộ hoặc váy ngủ kiểu cute nên cũng không lộ ra, không là biết tay với tên dê già kia rồi. Nó cứ đứng cởi vài ba khuy áo trên cùng rồi kéo vai áo xuống để nới lại dây áo ngực bên trong cho thoải mái hơn, không để ý con dê kia đã xong từ bao giờ đang bước ra ngoài này.

Trình Nhất Lâm đang đi bỗng khựng lại khi thấy bầu ngực căng tròn của nó, thật không ngờ mình có thể chăm cho Hạ Nhi bé bỏng ngày nào trở nên sεメy đốt mắt người nhìn như thế này. Cậu lao về phía nó, con bé chợt nghe thấy tiếng bước chân nên ngẩng lên, hoảng hốt khi thấy sói đã tìm ra con thỏ non của mình.

Hạ Nhi bị cậu nhấc bổng lên mang về phía bàn ăn, đặt nó ngồi lên đấy rồi chống tay xuống vây nó lại. Nó cười gượng, mặt đỏ tía tai, tay cứ giữ khăng khăng cái áo vẫn chưa cài khuy lại che đi cái bộ ngực quyến rũ chết người kia, ấp úng:

"Em...em muốn ăn mì tôm...người yêu lấy mì giùm em đi..."

"Cho tôi ăn trước đi, thèm lắm rồi."

"Thì em nấu cho Lâm trước, nhanh thui mà, có gói mì tôm thôi thèm gì dữ vậy?..."

"Em giả vờ không hiểu đúng không?"

Cậu cười đểu, Hạ Nhi bị đoán trúng thì càng thêm ngại, nó nhắm tịt mắt lại, cao giọng:

"Tại áo ngực em bị chật rồi nên em chỉnh thôi chứ không có cố tình khoe ra cho Lâm coi!! Em cũng không nghĩ ngực em to ra dữ vậy, lát đi mua đồ lót mới với em luôn đi!"

Ui thôi xong, nói xong càng thêm ngại mới chán chứ...

Cậu bụm miệng cười vì sự dễ thương của nó, chưa gì đã lo là cậu nghĩ nó cố tình khoe rồi. Cậu nhẹ nhàng gỡ cái tay đang che chắn giữ áo của nó ra khỏi, con bé cũng chẳng phản kháng gì cứ vậy ngoan ngoãn thả lỏng cái tay ra cho cậu làm gì thì làm. Cậu luồn tay vào bên trong áo, vòng ra sau cởi mắc cài áo ngực Hạ Nhi rồi từ từ tuột áo ngoài của nó ra, áo ngực cũng nhanh chóng được lột ra ngay sau đó. Trời ơi, Hạ Nhi ngoan ngoãn như này khiến cậu mê phải biết!!

Nó thì dần dần cũng dám mở mắt đối diện với cậu, 4 mắt nhìn nhau, nó nhìn mắt cậu rồi lại từ từ nhìn xuống môi cậu, xong lại nhìn mắt. Nhất Lâm hiểu ý ngay, ngậm lấy đôi môi ấy ngay lập tức, tiếng mυ"ŧ môi, tiếng cháo lưỡi rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng. Hạ Nhi đưa tay lên ôm lấy mặt cậu, ngực nhô cao lên, cương cứng, hạt đậu cũng cứng lại khiến cậu thích thú chơi đùa với nó. Cậu hôn dần xuống cổ nó, con bé khẽ ngửa đầu ra, mắt nhắm nghiền đê mê theo từng đợt lưỡi cậu ướŧ áŧ liếʍ lên làn da nó. Hạ Nhi ưỡn ngực, Nhất Lâm cũng cùng lúc di chuyển xuống ngực, cậu đẩy nhẹ nó nằm xuống bàn rồi vùi mặt vào quả đồi núi trập trùng trước mặt. Nhất Lâm di chuyển lưỡi tới đầu ngực của Hạ Nhi khiến hạt đậu ấy trở nên ướŧ áŧ, cậu mυ"ŧ nó khiến nó càng lúc càng săn lại và khiến Hạ Nhi phải vô thức kêu lên khe khẽ. Lưỡi cậu day day quanh hạt đậu hồng hào xinh xắn ấy, bên còn lại thì cậu dùng ngón tay vê nhẹ cái đỉnh căng cứng đó rồi ngón tay cứ đẩy nó qua lại. Con bé cứ một tay vò mái tóc cậu, một tay còn lại làm bộ đẩy nhẹ cậu ra, khe khẽ kêu:

"Lâm...dừng lại đi mà...em nhột quá..."

Nhất Lâm đổi bên, lần này cậu quyết định đặt lại dấu vết đánh dấu bên ngực trái của nó. Cậu mυ"ŧ mạnh, Hạ Nhi vừa thở gấp vừa rên, phần vì đau, phần vì vẫn đang đê mê. Mùi hương của nó khiến cậu quá mê mẩn, cảm giác cả ngày trời vùi mặt vào đây cũng được ý chứ.

Xong xuôi Hạ Nhi đã lại lần nữa có con dấu được đóng lên người mình, lần trước là vẫn còn sợ hãi, lần này thấy đã hưởng ứng bao nhiêu rồi, cũng gọi là tiến bộ kha khá.

Cậu đẩy người mình dậy, cả hai thở gấp, cậu đưa tay vén mái tóc loà xoà của nó rồi ôm lấy khuôn mặt đang đỏ ửng quyễn rũ chết cậu kia, nở nụ cười ôn nhu vừa nhìn cô công chúa của mình vừa nói:

"Tôi yêu em."

Hạ Nhi lâu không nghe câu này tự dưng lại ngại ghê, nó tránh ánh mắt nhìn đi nơi khác, chớp chớp, bặm môi để lấy lại bình tĩnh. Cậu thấy nó căng thẳng thì lại càng thấy đáng yêu, cậu dùng hai tay gom hai bầu ngực của nó lại sát gần cúi xuống hôn vào hai cái bánh bao í rồi nhìn chúng mà hỏi nhỏ:

"Lát đi mua áo mới cho hai đứa nhé, thích không?"

Hạ Nhi tự dưng thấy câu hỏi vừa dở hơi vừa dễ thương sao ấy, nó che miệng cười, tay còn lại đánh vào vai cậu xong bẽn lẽn nói:

"Đồ khùng, không hỏi em mà đi hỏi tụi nó chứ."

"Thì tụi này là bé yêu của tôi mà, cũng nên hỏi han quan tâm tí."

"Ủa vậy em là cái gì hả??? Tại sao tụi nó được làm bé yêu? Còn em thì sao?"

"Em là em yêu."

Hạ Nhi ngậm ngùi đồng ý, mặt khoái bỏ xừ còn bày đặt xuỳ xuỳ:

"Xuỳ, đi nấu mì cho người ta đi."

"Ok, mình tôi quất tận 2 cái bánh bao to no rồi nhưng mà vẫn phải ăn với em cho vui thôi đấy nhé!"

"Ai bắt ăn đâu trời...tự dưng từ đâu lao tới đòi ăn í chứ..."

"Đồ ngon phơi trước mặt gọi mời thế ai cưỡng nổi thì là bị ngu đó."

"Hừ...mới sáng ra đã dở thói dê già..."

"Ohhh, dê mà vẫn có người yêu đấy."

Hạ Nhi hết biết nói gì nữa luôn, quê quá đành quát cậu:

"Aishhhhh thôi mặc áo lại giùm tôi đi!!"

Cậu bật cười rồi đỡ con bé dậy, nó ngồi thẳng lưng để cho cậu mặc áo giúp mình từ áo trong tới áo ngoài. Nhất Lâm rất cơ hội, mới ban nãy vừa chén cho đã xong giờ nhìn vẫn cứ là thòm thèm, trước khi cài cái mắc cài áσ ɭóŧ thì tiện tay bóp thêm hai cái nữa.

Hậu quả là ăn đấm rồi bị nó lấy chân đá vào người, xong con bé tụt người xuống dưới rồi đứng dậy đi về phía wc để chỉnh chang lại quần áo và đầu tóc. Đứng trong wc, cảm giác về bàn tay của người yêu mình khi mân mê ngực nó vẫn còn đọng lại, nó tủm tỉm cười ngại ngùng, vô tình nhìn vào gương thấy mặt mình đê tiện thấy ớn nên giật mình quay người đi.

Ở bên ngoài, Nhất Lâm sướиɠ quá cứ ngân nga vừa hát vừa đập trứng nấu mì tôm nãy giờ, ngày mới mà được mở màn bằng một "bữa sáng" chất lượng thế thì còn gì bằng. Đúng là công lao bao năm qua theo đuổi quả không uổng một tí nào!

........

Hạ Nhi lâu lắm mới được đi siêu thị, nhặt tới rõ là lắm thứ đồ ăn linh tinh. Căn bản sáng nay Nhất Lâm cũng được "bữa ăn ngon" nên giờ thưởng cho nó muốn lấy gì lấy, muốn lấy nhiêu lấy. Hậu quả là cái xe chất đầy toàn đồ ăn vặt còn chả biết ăn hết nổi không nữa đây...

Hai người đi tìm đồ để mua về nấu bữa trưa mà cậu hôm qua có hứa làm cho nó, con bé nào là đòi gà sốt cay phô mai, cơm rang kim chi, mì tương đen, khoai tây chiên, toàn là đồ nóng và dầu mỡ nên cậu có thêm vào cả salad dù biết nó cũng chẳng động tới mấy trừ khi cậu có nhắc. Rồi đòi cả tráng miệng là tiramisu nữa, gớm, biết được chiều nên đòi quá trời đồ luôn mà.

Tự dưng sau khi nghe thực đơn mà nó đưa ra, Nhất Lâm có hơi mơ hồ đôi chút, gà cay phô mai với cơm rang kim chi không phải trong giấc mơ hôm qua nó cũng có nhắc tới hay sao?

Thấy cậu trông có vẻ chần chừ đứng đờ ra, nó chọc chọc vào người cậu rồi hỏi:

"Sao thế? Lâm không mang đủ tiền hả? Không sao, em có mang nè!!"

Cậu cười khẩy, gõ nhẹ vào đầu nó một cái:

"Khùng, tôi là ai mà lại không đem đủ tiền đi siêu thị hả trời?"

"Biết đâuuuuu, tự dưng thấy mặt đần ra như mất sổ gạo í..."

"Hâm."

Cậu véo má nó, con bé túm lấy cổ cậu rồi quàng tay qua, kéo đầu cậu xuống lại gần sát mặt mình, gằn giọng trách móc:

"Nè nha em lớn rồi nha, vừa mới véo má ai đấy hả?!!"

Nhất Lâm nhờn như quỷ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn còn nhe nhởn trả lời:

"Em lúc nào cũng vẫn như là em bé ấy, em mãi chẳng lớn được trong mắt tôi đâu."

Nó lại đánh hùi hụi, cậu thì bật cười thành tiếng, vừa cười vừa giơ tay lên đỡ đòn.

Cái giọng chí choé của nó vang lên, vang tới tai ai đó đang đứng từ xa, nãy giờ cứ lặng người nhìn về phía hai người.....

Chap nè cho mọi người ăn xôi thịt xíu nha, ngọt ngào xíu nữa để tặng cho mọi người vì đã đợi truyện tui bao lâu nay hehe 🥰 chúc mọi ngừi đọc chap nè "ngon miệng" nhe 😉