Chương 22: Đêm tối

Edit: Yuu

Chưa beta lại nên đánh máy sai chính tả hay lận cận khúc nào thì nhắc tôi vào, làm v cho nhanh hén caccau.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi hỗn loạn cùng với tiếng sấm, ồn ào náo động trong đêm dài.

Ở vải rèm màu trắng bên ngoài thường thường sáng lên tia chớp, thắp sáng tròng mắt thiếu nữ trong bóng tối.

Tóc dài cô phác tán ở trong gối, cùng tóc ngắn thiếu niên phía sau đan xen dây dưa.

Lăng Tư Nam ngơ ngẩn mà nhìn mặt tường gần trong gang tấc, cảm thấy như lòng mình đang treo ở chỗ cao, đồng hồ quả lắc đong đưa, như thế nào cũng không tốt hơn được.

Có thể cảm giác được ngực em trai, khuỷu tay, chân dài... Cùng bộ phận nam tính thuộc về hắn đang kiên quyết kia.

Cô nhớ tới giấc mơ kia.

Vẫn là không được a.

Bọn họ là chị em.

Cô là thích Lăng Thanh Viễn.

Nhưng không nhất thiết phải cùng em trai mình làʍ t̠ìиɦ.

Ý nghĩ này vốn dĩ liền không được tán thành, không bằng từ lúc bắt đầu đừng nói ra tới không cần thực hiện thì tốt rồi.

Giấc mơ gì đó, làm làm thì làm, ai nằm mộng xuân mà không có đối tượng kí©h thí©ɧ đâu? Có lẽ cô chỉ là bị hắn khıêυ khí©h nhiều, cho nên tự động tự phát mà mơ vào mà thôi, dù sao, em trai cũng là nam nhân đầu tiên cùng cô tiếp xúc thân mật.

Cũng là đối tượng lấy đi nụ hôn đầu tiên của cô.

Nhớ tới môi Lăng Thanh Viễn, Lăng Tư Nam liền cảm thấy tê dại giữa môi.

Cô miên man suy nghĩ rất nhiều khả năng đã qua đi năm phút đồng hồ.

Chính là Lăng Thanh Viễn cái gì cũng chưa làm.

Nhưng dù vậy, căn dươиɠ ѵậŧ cực nóng giữa kẽ mông kia, làm cô rất khó xem nhẹ.

Trong mộng, chính là hắn đã dùng thứ này, cắm vào tiểu huyệt cô cùng cô kết hợp.

Cho tới bây giờ, cái loại dư vị bị lấp đầy cảm xúc hạnh phúc khó có thể miêu tả.

Lăng Tư Nam phát hiện chính mình lại ở suy nghĩ lung tung.

Liên tưởng đến hết thảy chuyện trong mộng làm cô xấu hổ mà hoạt động lên phía trước mấy tấc.

"Không thoải mái?" Lăng Thanh Viễn nhắm hai mắt, ở sau tai cô nhàn nhạt hỏi.

Lăng Tư Nam kẹp chặt cánh mông, tận lực làm chính mình không đυ.ng tới hắn: "Liền, chính là có chút mỏi."

"Không phải do sợ hãi sét đánh nên muốn bị ôm sao."

... Chẳng lẽ ngạnh lên chính hắn lại không cảm giác được sao! Lăng Tư Nam bị hắn một bộ không chút nào cảm kích trấn định dạng cấp khí tới rồi, duỗi tay đi xuống, đem hắn trang ở quần ngủ no đủ thịt hành sau này đẩy, ngạnh sinh sinh ngăn cách hai người khoảng cách.

Lăng Thanh Viễn nhẹ giọng tê lên.

"Nhẹ chút."

"Lưu manh." Lăng Tư Nam đỏ mặt, khẩu khí này của hắn, phảng phất như cô đang giúp hắn bắn pháo vậy, "Lưu manh nên bị tịch thu công cụ gây án."

Lăng Thanh Viễn nhắm hai mắt cười: "Chị muốn liền cho chị, lấy đi."

"... Da mặt cậu như thế nào liền dày như vậy." Lăng Tư Nam phát hiện chính mình thật sự đấu không lại hắn, tốt nhất nên im lặng, vẫn duy trì độ đề phòng ở cảnh giới cao.

Chính là đợi thật lâu, bên tai chỉ có hô hấp đều đều của hắn.

Ngược lại là Lăng Tư Nam một mình tưởng đông tưởng tây nửa ngày, hạ thân không trộm mà ướt.

Hôm nay hắn... Không làm sao? -- không, ý cô là, hắn không giống ngày thường động tay động chân sao?

Lăng Tư Nam theo bản năng mà liếʍ liếʍ môi khô cạn, nỗ lực làm chính mình nhắm mắt lại.

Ngủ đi, ngủ đi.

Nếu em trai thật sự bởi vì sự tình lần trước, bắt đầu ý thức được điều cấm kỵ giữa chị em mà biết kiềm nén, kia thực tốt.

Thực tốt.

Sau một hồi, mang theo một chút cảm giác hư không khó chịu đến nói không nên lời, Lăng Tư Nam mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Cô giống như lại làm một giấc mộng, trong mộng, mặt thiếu niên trong sáng đè ở trên người cô, côn ŧᏂịŧ màu phấn tím ở giữa hai chân cô ra ra vào vào.

Cô nâng hai chân lên, bên tai là tiếng thở dốc của thiếu niên, cùng tiếng cô rêи ɾỉ tràn ngập du͙© vọиɠ, cái loại tư thế nguyên thủy mà thuần túy này, trêu chọc đến cô xuân tâm nhộn nhạo, hạ thân một cổ lại một cổ mà chảy ra bên ngoài ái dịch dâʍ đãиɠ mà vô pháp tự khống chế.

Đắm chìm trong mê ly, cô nỗ lực trợn mắt muốn nhìn hình dáng thiếu niên kia.

Chính như hình ảnh dừng lại ở hẻm quảng phong của ngày hôm đó, khuôn mặt hắn được ánh sáng chiếu đến phác hoạ rõ ràng.

Thiếu niên mang theo tiếng thở dốc ngày càng phóng túng, trêu chọc lỗ tai cô sắp mang thai, còn có hai chữ xen kẽ trong đó, mà ở một giây cuối cùng cô rốt cuộc nghe rõ --

"Chị gái."

-- hắn nói.

Cô bỗng dưng trợn mắt.

Tiếng thở dốc rõ ràng bên tai đã nói cho cô, cô về tới hiện thực.

Chính là hiện thực cùng trong mộng không khác gì nhiều, bởi vì đều có tiếng thấp thở gấp của thiếu niên kêu chị gái.

Lăng Tư Nam ngây người thần kinh đều căng thẳng lên, cảm giác được nệm hơi chấn động, cùng âm thanh tốt tốt nhỏ đến gần như không thể phát hiện -- nệm cùng khăn trải giường bị đè ép cọ xát nhanh chóng mà mang đến âm thanh tốt tốt.

Cô cảm thấy có cái gì chống ở cái mông cô, mượt mà, non mềm, lại thực cứng.

"... Chị gái... Hô... Chị gái..." Bên tai có tiếng nước dính nhớp phốc kỉ phốc kỉ, nhẹ đến không chú ý cơ hồ nghe không thấy.

Thiếu niên trong cổ họng tràn ra tiếng thở dốc cùng tiết tấu hơi thở không khống chế được làm cái đêm dông tố này đều nhiễm một tầng kiều diễm, Lăng Tư Nam nghe nghe, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Hảo muốn cùng hắn hôn môi.

"Chị gái" hai chữ điệp âm, từ trong miệng thiếu niên phát ra, mang theo tìиɧ ɖu͙© sạch sẽ, gây tê thính giác cô.

Cô thậm chí còn có thể ảo tưởng đến, chiếc lưỡi non mềm giữa hai răng hé mở của hắn, nhẹ thở phì phò, không biết mệt mỏi mà gọi cô.

Chị gái. Chị gái. Chị gái.

Cảm giác được Lăng Thanh Viễn thở dốc càng ngày càng thô nặng, nệm chấn động cảm giác càng lúc càng nhanh, cô cắn môi không dám động.

Em trai cô, ở suy nghĩ đến cô mà tự sướиɠ.

Mà cô không biết làm sao, chỉ có thể bị động mà để chính mình hòa tan trong thanh âm của hắn.

Váy ngủ cùng đỉnh "Nấm đầu" tiếp xúc, một bộ phận đã bị dịch từ tuyến tiền liệt thấm ướt, khẩn dính ở trên người cô, một chút đều không thoải mái.

Cô đột nhiên nghĩ đến, nếu mặc hắn như vậy cao trào mà bắn tinh, kia nếu bắn ra tới đồ vật kia toàn bồ đều ở trên váy cô...

Cô không muốn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ em trai, ướt đến ngượng ngùng mà ngủ qua một đêm.

Tên đã trên dây, lửa sém lông mày, Lăng Thanh Viễn trên tay tần suất loát động đã rất nhanh, hắn sắp bắn ra tới.

Lăng Tư Nam vội vội vàng vàng quay người lại, muốn cho hắn đổi cái địa phương rồi lại bắn, ít nhất đừng ở trong ổ chăn a?

Liền ở vội vàng xoay người kia một khắc, Lăng Thanh Viễn cảm giác được trước người có chuyển động, mở to mắt.

Nhưng mà trên tay động tác lại dừng không kịp, một giây cuối cùng liền bắn tinh tới rồi, hắn cùng cô ánh mắt đánh vào cùng nhau.

Thiếu nữ kinh hoảng, thiếu niên rối ren.

Hắn trong lúc nhất thời khống chế không được, chất lỏng xuất tinh cứ như vậy thẳng tắp mà bắn về phía trước, phun ở đùi cùng váy cô.

Cô hoảng loạn mà duỗi tay kéo mặt váy ra, định ngăn cản nó chảy xuống, thật lâu sau, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng còn sót lại phun ra, tất cả đều rơi xuống mu bàn tay cô, sau đó chảy qua chân trắng nõn cô.

Lăng Thanh Viễn cúi đầu nhìn cô, xoay người thấp thở hổn hển vài tiếng.

Lăng Tư Nam đơ ở đàng kia, muốn nói chuyện, rồi lại không biết nói cái gì.

Sau một lúc lâu, Lăng Thanh Viễn ánh mắt mang theo một tia tuyệt vọng, nhắm mắt, rồi lại mở.

"... Chị đã tỉnh?"

Lăng Tư Nam gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu -- "Mới vừa tỉnh."

Lăng Thanh Viễn còn không có lại mở miệng, đã bị Lăng Tư Nam đoạt trước: "Cậu như thế nào lại như vậy..."

"Hả?"

"Cậu đem tôi làm cho ướt nhẹp như thế này, làm tôi như thế nào ngủ?" Lăng Tư Nam miệng lưỡi oán trách mang theo một tia xấu hổ, tay cô từ trong ổ chăn đem ra cho hắn xem, mặt trên tất cả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.

Lăng Thanh Viễn chớp chớp mắt, một hồi lâu nhấp môi dưới, nhẹ mỉm cười: "Nơi nào ướt?"

"Nơi nào cũng..." Mới vừa nói ra ba chữ, cô liền cảm thấy những lời này giống như lại bị hắn vặn vẹo, vì thế tức muốn hộc máu mà lớn giọng: "Tay của tôi! Váy! Còn có trên đùi!" Mắt hạnh ướt lòng lanh, giờ phút này thoạt nhìn thật sự như là muốn khóc ra tới.

Lăng Thanh Viễn vội vàng bắt lấy tay cô, "Bình tĩnh một chút chị gái... Tôi không có khả năng kiểm soát ý bắn của mình."

Lăng Tư Nam nghe được càng là giận sôi máu: "Cậu, cậu tự sướиɠ không thể đi địa phương khác sao, đi WC gì đó... Nếu không, cậu ngồi trên mép giường cũng được a..."

"Tôi vốn dĩ có cầm khăn giấy." Lăng Thanh Viễn vươn một cái tay khác, để cô thấy rõ trong tay chính mình có một lớp khăn giấy: "Chính là chị đột nhiên xoay người, tôi bị chị làm giật mình, không kịp che lại liền bắn, này không trách tôi."

"Chẳng lẽ trách tôi?"

"Đương nhiên trách cậu." Lăng Thanh Viễn cầm khăn giấy trên tay cẩn thận mà giúp cô lau, "Trách chị gái..."

Hắn tiến đến bên tai cô: "Quá mê người."

Lăng Tư Nam đánh cái giật mình.

"Còn có chỗ nào?" Hắn hỏi cô.

Lăng Tư Nam giận dỗi mà hừ ra: "Đùi."

Bàn tay hắn đi xuống.

Lăng Tư Nam bỗng nhiên thấy như vậy có cái gì không đúng, đè hắn lại, lại bị hắn mang theo cùng nhau đi xuống.

Khăn giấy mềm mại cọ qua đùi cô: "Nơi này?"

Lăng Tư Nam: "Cậu để tôi, tôi tự mình lau."

Lăng Thanh Viễn không chịu: "Là tôi làm chị ướt, đương nhiên phải để tôi phụ trách."

"... Lăng Thanh Viễn, tôi nghe hiểu được." Lại ở chiếm tiện nghi của cô.

Lăng Thanh Viễn cười thành tiếng: "Chị nếu nghe không hiểu, tôi nói liền không thú vị."

Lăng Tư Nam lúc này mới bỗng nhiên phát giác, là lý lẽ này.

Ngón tay dài mang theo lớp khăn giấy ở sườn chân cô nhẹ nhàng lướt qua, từ từ dịch chuyển đi lên.

Cô ấn hắn, không cho hắn tiếp tục tiến thêm nửa bước: "Không có bắn tới đó, không cần nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Lăng Thanh Viễn nhìn vẻ mặt nghiêm túc cự tuyệt của cô, hậm hực mà thu hồi tay: "Thật là tiếc."

Hắn đem khăn giấy thuận tay ném một đường vào thùng rác dưới mép giường, vẽ nên một cái đường parabol, lưu loát mà lọt vào trong thùng rác.

"Nhưng mà váy vẫn ướt..." Cô có chút buồn bực.

Lăng Thanh Viễn nhỏ giọng đề nghị: "Cởi đi."

"Cậu tưởng bở." Hỗn đản em trai, trong đầu suốt ngày đều là tϊиɧ ŧяùиɠ bơi qua bơi lại, mấy ngày nay tưởng đã hết rồi, giờ lại ngóc đầu trở lại.

Lăng Thanh Viễn lần này nhưng thật ra không nhiễm một chút tìиɧ ɖu͙© nào, giống như ở giảng giải một chuyện hết sức bình thường: "Tôi là nói thật, chị đem váy ướt cởi ra, đổi một bộ quần áo khác, bằng không chỗ bị ướt ấn ở khăn trải giường, sớm muộn khăn trải giường cũng ướt."

Lăng Tư Nam nghĩ nghĩ, cảm thấy em trai nói có lý.

"Tôi đây đi lấy..." Cô ngồi dậy, tính toán về phòng, lại nhớ tới cái gì, duỗi tay về phía hắn: "Chìa khóa."

Lăng Thanh Viễn giơ tay ra đầu giường sờ sờ, bỗng nhiên tay đột nhiên một giơ ra, giống như muốn ngăn cản thứ gì ngã xuống, nhưng chậm một bước.

Lăng Tư Nam dâng lên dự cảm bất hảo: "... Cậu không phải đem chìa khóa làm rớt rồi?"

Hắn cũng ngồi dậy, lại ở đầu giường tìm kiếm, rồi sau đó vô tội mà quay đầu lại nói: "Hình như vậy."

"..." Lăng Tư Nam hết chỗ nói rồi, xuống giường đi tìm, kết quả dùng đèn pin đi động tìm kiếm nửa ngày, cái gì cũng không tìm được, cô có chút sợ hãi: "Làm sao bây giờ, ngày mai tôi không được về phòng được, sẽ bị bọn họ phát hiện..."

Lăng Thanh Viễn một bàn tay trấn an mà sờ sờ đầu chị gái: "Không có việc gì, đừng gấp, buổi tối cúp điện thấy không rõ, sáng sớm ngày mai tôi giúp chị tìm. Dù sao mưa to, bọn họ khẳng định giữa trưa ngày mai mới có thể trở về." Nói nói, một cái tay khác của hắn duỗi hướng về phía mép giường, đem chìa khóa nhỏ trong lòng bàn tay nhét kẹp vào trong sách.

Lăng Tư Nam trong lòng hơi an tâm, theo sau bỗng nhiên bừng tỉnh: "Cái tay không phải quá tranh thủ rồi sao?"

"Hả..." Lăng Thanh Viễn giơ lên, xoay đầu đánh giá một phen: "Như thế nào?"

"... Tôi hận cậu."

"Tôi thích chị a, kiềm có tính trung hoà."

"..." Lăng Tư Nam cảm thấy với chỉ số thông minh của Lăng Thanh Viễn ở đấu võ mồm là không được, cô lại lần nữa từ bỏ cùng hắn dây dưa vô mồm: "Tôi không thể về phòng, kia váy làm sao bây giờ?"

"Chị đem quần áo cởi, lấy quần áo của tôi mà mặc."

Lăng Tư Nam ngẫm lại, giống như cũng chỉ có thể như vậy.

Vì thế cô quay người lại, đem váy ngủ cởi ra, "Cậu đi lấy giúp tôi đi."

Mép giường hãm xuống một chút, sau đó bắn lên, Lăng Tư Nam nghe thanh âm này, nghĩ thầm em trai hẳn là đi lấy quần áo, vì thế đem váy ngủ bỏ đi, cuộn thành một vòng tròn, ném trên đuôi giường, lấy chăn đơn che lại ngực, quay lại tới chờ hắn.

Lăng Thanh Viễn xác thật mang theo quần áo trở lại.

Mở quần áo ra, từ phía sau tráo lại đây, đem cô bọc lên.

"... Áo sơmi?" Lăng Tư Nam có điểm nghi hoặc, áo sơmi cũng không thích hợp để ngủ, hơn nữa cái áo sơmi này không phải đồng phục, Lăng Thanh Viễn từng nói qua quần áo của hắn đều thực quý, mặc áo sơmi ngủ khẳng định sẽ làm nhăn, kia mẹ không phải sẽ nổi giận sao?

"A, chính là..." Lăng Thanh Viễn nghĩ nghĩ, giống như tìm không thấy cái lý do gì thích hợp, đơn giản mặc kệ, "Bởi vì chỉ có cái này thích hợp."

Lăng Tư Nam cũng không muốn nghĩ vấn đề thích hợp ở đây là gì, dù sao, có còn hơn là không có.

Lăng Thanh Viễn còn chủ động giúp cô mặc, đem tay áo gió lên, để cánh tay cô thông thuận mà vói vào.

Tất cả đều mặc đi vào rồi, bây giờ chỉ còn việc gài nút, tất nhiên hắn cũng tự chủ động tiếp nhận.

Cô không muốn để em trai nhìn chính mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cho nên đã đưa lưng về phía hắn, chờ đến khi cô cầm được nút thắt, cũng là lúc tay hắn từ phía sau vòng qua tới, dừng lại ở bụng nhỏ cô.

Vốn dĩ muốn tự mình làm, nhưng hắn xác thật quy quy củ củ mà lại hướng lên trên tìm nút thắt, Lăng Tư Nam cũng mặc cho hắn đi.

Tuy rằng có chút ngượng ngùng, rốt cuộc tư thế này của cô, thật giống như bị em trai ôm vào trong ngực.

Đôi tay kia hướng lên trên một chút, vẫn luôn tìm tới ngực cô rồi.

--------------

Update: 15/6/2020

Tin vui là chương sau có thịt rồi

~(つˆДˆ)つ。☆

Tin buồn là sẽ ra chương rất chậm. Chương này chỉ có 3000 từ thôi. Nhưng chương sau tận 10779 từ ( ・ั﹏・ั) tôi không chia chương ra vì để nguyên các cô lướt cho đã tay, bù lại tôi edit cũng khá đã tay à... tôi còn thi nên đừng hối.nhoá~✓

Spoil chap sau

 - Chương 22: Đêm tối