Chương 17: Cảm xúc không tên

Vũ và Hân ăn sáng xong, hai người chẳng vội đi đâu mà tấp vào một quán café võng bên đường trốn nắng vì đã gần 12 giờ trưa. Kiếm lấy một góc khuất chẳng có ai, ngay cạnh bờ biển, Vũ và Hân cùng nằm chung một cái võng. Hai người ôm ấp lẫn nhau, vuốt ve và trao cho nhau từng câu thoại tình tứ nhất.

“Cục cưng, lát em muốn đi đâu chơi?”

“Đi đâu cũng được, miễn là với anh.”

Hân tựa như một cô bé con, bà nằm cạnh Vũ, áp mặt vào lòng gã mà thỏ thẻ yêu thương. Vũ thì vẫn cứ mãi băn khoăn về cái cảm xúc không tên trong lòng, gã tình tứ với Hân nhưng trong lòng lại tự hỏi liệu đó có phải là yêu hay không? Bởi sau khi hấp thụ toàn bộ cảm xúc mô phỏng từ Nhân, Vũ vẫn thấy mình chẳng khác gì khi xưa cả, có chăng là vì Hân mà cảm thấy chút xíu bân khuân trong lòng. Liệu phương pháp ấy có tác dụng hay không?

“Có tác dụng rồi đấy.”

Quỷ con truyền âm, nó trốn trong hình xăm nãy giờ, không ngừng quan sát biểu hiện cơ thể và trạng thái tâm tình của Vũ.

“Lượng hóc môn của mày tăng lên mỗi khi nhìn vào Hân, biểu đồ tâm trí cũng dao động ở mức khá thấp dù chưa cần tiếp xúc da thịt hay làʍ t̠ìиɦ. Cách này hiệu quả rồi đó ku.”

“Lỡ là do hứng tình thì sao?”

“Tao là người nắm giữ cội nguồn dâʍ ɖu͙© của mày sao tao lại không biết? Nghĩ lại xem, lúc mày vỗ về mấy bà kia lúc trước là sử dụng trí óc hay dùng cả con tim như bây giờ?”

Vũ ngẫm thấy cũng có lý, gã lúc ăn nằm với Bích, Nhung, hay Sương đều rất yêu thương chiều chuộng họ, nhưng đó là vì gã cố ý diễn cho tròn vai của mình, vờ bày ra sự quan tâm nhưng thực chất chẳng hề cảm thấy gì cả. Còn bây giờ, nằm đây với Hân, gã bắt đầu tỏ ra sự quan tâm bằng cả con tim, dù cảm giác ấy vẫn còn rất nhạt nhòa, nhưng không thể phủ nhận là nó đem tới cho Vũ niềm hi vọng vào một tương lai tươi sáng.

“Mình sao thế?”

Thấy Vũ trầm tư suy nghĩ, Hân vuốt ve gương mặt của gã, yêu thương nhìn ngắm người đàn ông đã khiến bà phải rung động, người chồng một ngày này của mình.

“Anh không sao, cám ơn em.”

Vũ hôn nhẹ lên má nàng, rồi lại hôn lên trán, lên môi, lên mắt, tựa như muốn ghi nhớ toàn bộ đường nét gương mặt của người phụ nữ đáng yêu này. Hân được yêu thương quá đỗi nên xúc động vô cùng, bà tuy khờ khạo nhưng không phải con nít. Ngay cả khi bị con trai và bạn bè của nó đυ. và đối xử như một con điếm già thì Hân cũng chỉ biết nhắm mắt mà hưởng thụ cái vui mà xá© ŧᏂịŧ mang tới. Còn cái cảm giác sung sướиɠ từ tận tâm linh này, đã lâu lắm rồi bà chưa được trải nghiệm lại.

Hân học không cao, vốn chỉ là dân lao động bình thường, nhờ lấy chồng giàu nên tuổi trẻ không cần phải bôn ba cật lực, nhưng bà biết rõ cái cảm xúc mà mình đang sở hữu chính là tình yêu. Nàng yêu vì được người khác yêu thật lòng. Vũ tuy cũng trong nhóm tɧác ɭoạи, nhưng không hiểu sao bà lại thấy gã khác xa những người kia. Hân cảm thấy ở gã có cái gì đó rất buồn và u uất, gã làʍ t̠ìиɦ chỉ để quên đi những việc đã khiến mình tổn thương.

Không thể phủ nhận rằng tính cách nhu nhược hướng nội của Hân là một khuyết điểm, nhưng đồng thời cũng nhờ nó mà bà cảm nhận được sự khác biệt từ tận sâu trong tâm linh của Vũ. Điều này vốn chẳng ai có thể làm được, ngay cả Bích, người vốn đã yêu Vũ thật lòng.

“Ông xã, nếu anh có gì phiền muộn thì kể em nghe đi.”

“Em sẽ không muốn nghe đâu.”

Hân chủ động hôn môi Vũ, đoạn lại tinh nghịch nhéo má hắn một cái rồi bảo:

“Vợ chồng thì phải chia sẻ cho nhau chứ. Nếu ta ở với nhau cả đời thì em sẽ chờ cho tới lúc anh chịu mở lòng, nhưng vì chỉ có một ngày thôi nên anh đừng giấu diếm em gì cả.”

Đáp lại nụ hôn ấy là một nụ hôn khác từ Vũ, gã vuốt ve bộ ngực to lớn của Hân, nâng niu từng tấc da thịt của bà, khiến nhịp tim hai người không khỏi rền vang làm cho ai cũng nghe được của nhau. Thế là Vũ bắt đầu kể ra câu chuyện của mình, từ vụ tai nạn năm ấy cho tới 10 năm dằn vặt sống mà chỉ như chờ được chết đi. Mãi đến gần đây gã mới lấy lại hứng thú với đàn bà, nhưng vẫn chưa thể biết yêu, biết giận, biết cười hay biết khóc.

“Cục cưng, liệu em có thể bỏ đi cái luật một ngày được không? Anh không muốn chúng ta kết thúc sau hôm nay, anh còn muốn gặp lại em khi ta trở về Sài Gòn.”

“Vậy anh muốn làm cha dượng của con em thật à? Dũng nó quý anh lắm, chắc không thành vấn đề đâu ha… hihi…”

Hân thực chất cũng chẳng muốn phải chia tay với Vũ. Sau khi nghe được câu chuyện của gã, bà đã trở nên khá đồng cảm và mủi lòng, nên định bụng là sẽ tiếp tục cái mối quan hệ lén lút này sau khi trở về.

“Anh không hứa là sẽ cưới em, anh chỉ muốn được tiếp tục trải nghiệm cái cảm giác yêu thương này với em càng lâu càng tốt.”

“Nhưng còn Nhung thì sao, chị Bích với cô Sương nữa… em không muốn…”

Vũ thoáng thất vọng, nghĩ rằng Hân muốn độc chiếm gã, nhưng không ngờ câu sau của Bà lại hơi bị khác người.

“Em không muốn họ ghét em vì đã chiếm lấy anh… Vũ… em không cần anh phải cưới một bà già như em vì thương hại đâu, mà chỉ cần được ở bên nhau là đủ lắm rồi. Đời này của em chỉ cần có anh và Dũng thôi… tuổi em không còn bé nữa, em chỉ muốn được phục vụ hai người cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay.”

“Hân… em…”

Không còn gì có thể diễn tả được tâm trạng của Vũ, quỷ con đang trốn trong hình xăm cũng bắt đầu cảm thấy một cỗ năng lượng khổng lồ bắt đầu rục rịch. Tựa như có một ngọn núi lửa bên trong cơ thể Vũ, sắp sửa phun trào ra quỷ khí vô tận, khiến cho cánh cổng địa ngục tận trong hư không bắt đầu mở ra một cách chậm rãi.

“Vũ… dừng lại ngay, mày muốn gϊếŧ tất cả chúng ta hả?”

Quỷ con sợ hết hồn vội vàng la lớn khiến Vũ giật mình rồi mọi thứ dần yên bình trở lại. Hân vẫn nằm cạnh bên, say trong cơn men tình mà dụi đầu vào ngực Vũ tựa như chưa có gì xảy ra cả.

“Chuyện gì thế?” – Vũ truyền âm hỏi quỷ con.

“Đừng hỏi tao, đéo biết đâu. Tao chỉ biết là nếu đéo cản mày lại thì chắc Quỷ Môn sẽ mở ra ở ngay chỗ này cho coi. Đừng nói là tao không báo trước, Quỷ Môn mà mở ra thì thế giới này sẽ đại loạn. Cuộc chiến thiên đàng và địa ngục hàng triệu năm trước sẽ được tái hiện, khiến cho sinh linh đồ thán và trái đât này sẽ bị hủy diệt.”

“Ghê gớm vậy cơ à?”

“Địa ngục có 7 ông vua, một trong số họ chính là Asmodeus quyền năng vô thượng. Chỉ có 7 người bọn họ là có thể triệu hồi ra Quỷ Môn để dẫn lối cho binh đoàn của mình khỏi cõi u mê. Nhưng kể từ khi cuộc chiến lần trước kết thúc, địa ngục và thiên đàng đã đạt thành hiệp nghị. Địa ngục không được phép mở ra Quỷ Môn ở nhân gian, và thiên đàng cũng không được phép đưa thiên sứ hay thánh tích giáng trần nữa. Trái đất được sinh ra là dành cho con người, nên nó cần được bảo tồn cho đến khi vũ trụ bảo nó biến mất.”

Quỷ con nói xong liền lặn luôn, Vũ chẳng biết phải làm sao nên vuốt ve Hân thêm một chốc, chờ cho bớt nắng rồi hai người lên xe đi tới một trung tâm mua sắm gần đó.

Cùng một thời điểm, dưới địa ngục, tại ngôi đền thiêng liêng được vô số yêu ma quỷ quái thờ phụng… ngôi đền của ngày tận thế (Temple of the Doom). Tương truyền rằng, từ ngàn xưa, cứ hễ 7 vị vua quỷ mà tụ tập lại đây thì đó cũng chính là ngày tận thế.

Trong ngôi đền ấy ngoài xương cốt của các đời quỷ vương và hồ máu của sự tái sinh ra, thì cũng chỉ có một cái bàn bằng loại đá cứng nhất địa ngục và 7 chiếc ghế. Nó đã yên tĩnh ở đấy hàng triệu năm rồi, và cũng chẳng khi nào mà 7 vị vua lại có dịp cùng nhau ngồi chung một mâm như hàng triệu năm trước cả, ấy vậy mà hôm nay bỗng nhiên nhận được lệnh từ cõi hư không, ngôi đền bất ngờ tỏa ra quỷ khí kinh hồn chọc thủng luôn cả bầu trời màu đỏ của địa ngục, biến ra thêm một cái ghế nữa.

Vậy là đã có 8 cái ghế, tượng trưng cho 8 vị quỷ vương quyền năng bất diệt.

Nhưng các đời vua quỷ có ai mà không phải là thuộc dòng dõi của 7 đại tội cổ truyền đâu? Vậy vua quỷ thứ 8 là ai, tượng trưng cho tội lỗi gì, và từ đâu chui ra thế? Chính sự xuất hiện đột ngột của vị vua thứ 8 này đã khiến cho cả địa ngục, thiên đàng và 3000 thế giới phải rúng động cả tâm can.

Note: 7 ông vua của địa ngục tượng trưng cho 7 tội lỗi trong kito giáo chính là

Lucifer - ngạo mạn

Mammon - tham lam

Asmodeus - dâʍ ɖu͙©

Behemoth - phẫn nộ

Beelzebub - phàm ăn

Leviathan - đố kỵ

Belphegor - lười biếng

Ai cũng có sức mạnh vô cùng ghê gớm, đủ sức xoay chuyển càn khôn và hủy diệt thế giới. Theo đó, trong thế giới quan của TruyenHD thì thiên đàng cũng sẽ có một lực lượng tương tự đối nghịch với địa ngục (cái này thì mình chế ra :D) gọi là...

À mà để các bạn khỏi rối trí và tập trung đọc sεメ thì thế giới trong Vô Tận Dâʍ ɖu͙© được chia thành thế này.

Vũ trụ là lớn nhất, bao gọn tất cả, mang hình dạng như một trái bóng bầu dục khổng lồ. Thiên đàng và địa ngục là hai hành tinh có sự sống đầu tiên, nằm tít tận hai đầu của trái bóng mang tên vũ trụ. 3000 thế giới chính là 3000 hành tinh đã đạt đến văn minh cao nhất, có nhiều cao thủ nhất, chỉ đứng sau thiên đàng và địa ngục. Trái đất vẫn chưa thuộc nhóm 3000 hành tinh này, nhưng lại là một hành tinh vô cùng quan trọng vì hàng trăm triệu năm trước cuộc chiến thiên đàng và địa ngục đã diễn ra ở đây, khiến khủng long bị tuyệt chủng. Và mãi tận sau này, tuy con người và văn minh còn khá non trẻ, nhưng trái đất lại sinh ra vô số những Đấng Giác Ngộ được vũ trụ thừa nhận, nên cả thiên đàng, địa ngục và 3000 thế giới đều nhìn chằm vào nó