Chương 16: Mùa Noel sung sướиɠ (6)

Sáng sớm thứ 7 ngày 24, Nhung tỉnh dậy sau giấc ngủ mê. Đêm qua nàng bị Vũ, Tài Cẩu và Trung Mập bắt quỳ theo kiểu doggy trên giường và ȶᏂασ tới tấp đến tận 2 giờ sáng mới được đi ngủ. Cái l*и nhớp nháp đầy những nước của nàng bị chọc ngoáy không ngừng bằng 3 ©ôи ŧɧịt̠ to khỏe nhất bọn, khiến Nhung sướиɠ đến quên cả đất trời. Đỉnh điểm phải kể đến việc nàng sớm đã bị vô số loại thuốc kí©h thí©ɧ càn quét trung khu thần kinh, nên khi cái l*и lêи đỉиɦ quá nhiều, Nhung liền xuất khí và đái ra một lượt rồi hôn mê bất tỉnh. Cái cảm giác thần tiên đó, Nhung vừa nhớ vừa sợ, không biết có nên trải nghiệm thêm lần nữa hay không.

Rời phòng trong tình trạng khỏa thân, Nhung định đi tắm, nhưng vừa đến phòng tắm thì liền nghe ở trong có tiếng phụ nữ và đàn ông đùa nghịch. Hóa ra Tâm và Kiệt đang ở trong đó nghịch nước. Dạo một vòng lầu trên, khi ghé ngang phòng của Dung, nàng thấy được Dũng, Bích và Dung đang ôm lấy nhau mà ngủ. Ba tấm thân xá© ŧᏂịŧ đó tối qua có lẽ đã vui vẻ với nhau đến tận khuya cũng nên.

Sử dụng phòng tắm của Dung xong, Nhung sảng khoái khoác áo choàng tắm khăn bông lên rồi xuống lầu pha café. Gia Hân đang ở sẵn đó uống trà một mình trong bộ đồ thun mượn được từ phòng Dung. Bà tối qua không có ai ngủ cùng nên sáng nay dậy rất là sớm, dù đầu óc vẫn còn hơi mê man, thỉnh thoảng lại choáng váng vì dùng nhiều loại thuốc khác nhau, nhưng nhìn chung thì vẫn rất ổn.

“Chào chị.”

“Vâng chào cô Nhung.”

Hai người đàn bà lịch sự với nhau, bởi dù gì thì Nhung cũng là cô giáo, còn Hân thì bản tính hiền lành. Cả hai rất nhanh đã chị chị em em như quen biết lâu lắm rồi vậy, chẳng một chút ngại ngùng… dù mới hôm qua, họ còn dùng chung vài ©ôи ŧɧịt̠.

“Mọi người đâu hết rồi chị?”

“Chị em nhà chú Lâm dắt nhau đi dạo từ lúc bình minh rồi.”

“Chà, tình cảm mặn nồng quá. Trông họ đẹp đôi ghê.”

Nhung nói rồi mới thấy mình hớ, Lâm và Thủy lσạи ɭυâи yêu đương, cũng như Hân và Dũng con trai nàng vậy.

“Em xin lỗi… chị…”

“Không sao, em đừng bận tâm. Chị cũng yêu Dũng như Thủy yêu Lâm vậy.”

“Em thì không kỳ thị gì đâu, nhưng hai người là mẹ con mà, liệu có tương lai không?”

“Dũng sớm muộn cũng sẽ có gia đình riêng, chị chỉ mong có thể phục vụ và ở cạnh nó đến khi nó không cần nữa thì thôi.”

Nghe Hân tâm sự, Nhung cảm động khôn cùng. Hai chị em nắm tay nhau tỉ tê những điều thầm kín nhất. Từ chuyện gia đình, cho đến những cuộc vui xá© ŧᏂịŧ. Hân cũng thú thật là bà không phải lần đầu cho người khác ngoài con trai đυ., nhưng tɧác ɭoạи như hôm qua thì đúng thật là có hơi quá sức với bà.

“Thế chị có sướиɠ không?”

“Thì… cũng có. Nhưng cứ ngại ngại sao ấy.”

“Chị phải biết là chị đẹp chẳng thua ai đâu, cái thân thể này của chị sinh ra là để cho đàn ông yêu thương mà. Chồng chị không còn bên cạnh nữa nên chị phải tự yêu lấy bản thân mình đi chứ. Đến con trai mà chị cũng trao thân cho nó được thì những người này có làm sao.”

“Chị biết, cám ơn em đã quan tâm.”

Hân cười bẽn lẽn trông đáng yêu hết sức. Bà tuy đã lớn tuổi, nhưng tính cách thì chẳng khác gì một cô bé con hay ngượng, chẳng tỏ ra một chút nào gọi là già đời hay trưởng thành. Vừa đẹp lại khờ khạo nên chẳng trách được khi bị con trai đè ra cưỡиɠ ɧϊếp mà con tiếp tục yêu thương cung phụng nó.

“Còn chuyện của em và cậu Vũ thì sao? Em còn gia đình mà, tính sao?”

“Chồng em yếu lắm chị ơi… lão đã chẳng gần gũi em hơn ba bốn năm nay rồi.”

“Thế anh nhà có biết em…”

“Em giấu, chủ yếu là vì con gái thôi, nếu không có lẽ chúng em đã chia tay lâu rồi. Chị thấy em hừng hực chuyện ấy như thế nào rồi mà. Nói thẳng, không phải là thiếu thốn tình cảm thì em chết, nhưng đàn bà ở cái tuổi của mình cần nhất sự quan tâm săn sóc. Chồng em không gần gũi em thì thôi, em không trách, nhưng ông ấy suốt ngày chỉ biết làm việc, đến bữa cơm gia đình còn bỏ bê thì thử hỏi em còn chờ đợi ở trong cái nhà ấy làm gì?”

Hai người đàn bà, hai hoàn cảnh khác nhau, có chăng tâm hồn chỉ được kết nối qua những đam mê xá© ŧᏂịŧ.

Lúc này Sương cũng từ trên lầu xuống trong tình trạng ngái ngủ, vừa đi vừa ngáp, áo vυ" xệch hẳn sang một bên, qυầи ɭóŧ bên dưới còn đang giữ cho c̠ôи ŧɧịt̠ giả không rớt ra ngoài. Thấy nhỏ này sáng sớm xấu nết quá chừng, Nhung tiến lại rút nhanh c̠ôи ŧɧịt̠ giả nhớp nháp ra làm Sương giật thót mà tỉnh hẳn.

“Nhân đâu em?”

Nhung vứt c̠ôи ŧɧịt̠ giả vào một góc, vừa lau tay vừa hỏi. Sương gục ra bàn, mắt nhắm mắt mở trả lời cho qua chuyện.

“Ảnh còn ngủ, em khát quá mới xuống đây.”

“Thế dùng ít trà này.”

“Em cám ơn.”

“Thôi đi tắm đi rồi còn ăn sáng.”

“Em mệt lắm chị ơi… tối qua… cái ông Nhân đó dụ em chơi đủ thứ thuốc… giờ còn mệt quá.”

Hết cách, Hân đành phải dìu Sương lên tận lầu ba mà tắm cho nàng. Có vẻ như tối qua Nhân đã hành Sương không ít thì phải. Nhung thì đi tìm Vũ, tính rủ hắn đi ngắm biển cho lãng mạn như cặp Lâm và Thủy, nhưng khi ra đến sân sau bãi biển thì liền thấy Vũ đang đánh nhau với Tài Cẩu và Trung Mập. Ba người liên tục lao vào nhau tung ra đủ mọi quyền cước rồi lại tách ra, không ngừng du đấu trên diện rộng.

“Mấy người làm gì vậy?”

Nàng sợ hãi la lên, thấy vậy Vũ và hai người vội vàng dừng lại.

“À không, tụi em tập thể dục sáng thôi. Không phải đánh thật đâu.”

Thấy thái độ họ không có vẻ gì là thù hằn, Tài Cẩu còn cười giỡn với Vũ sau đó nên Nhung mới hết nghi ngờ. Nàng còn tưởng tối qua mình bị ȶᏂασ cho phê quá nên bỏ qua khúc nào họ cãi nhau, hóa ra chỉ là tập thể dục.

“Mấy chú uống gì chị lấy cho.”

“Café đi.”

Thế là 4 người ngồi ghế ngắm biển buổi sáng. Trải qua một đêm mặn nồng, Nhung nhìn ba người đàn ông lực lưỡng này vô cùng thuận mắt. Vũ thì khỏi nói rồi, đứa em trai kết nghĩa này của nàng hiển nhiên là số một. Tài Cẩu cũng khỏe mạnh phi thường, tuy diện mạo có hơi đê hèn, nhưng được cái c̠ôи ŧɧịt̠ cong sang trái, lúc chơi Nhung khiến nàng phê khỏi bàn. Trung Mập to xác nhưng tính cách hiền lành ít nói, c̠ôи ŧɧịt̠ cũng mập chẳng kém gì Vũ, lại có lối làʍ t̠ìиɦ hận đời vô cùng bạo lực, khiến Nhung đôi lúc cũng cảm giác ăn không tiêu.

“Nay cưng tính tổ chức gì đây, đừng nói lại như hôm qua nữa nhé, chị còn mệt lắm.”

Nhung hỏi khéo Vũ, phần vì không muốn dính đến đống chất kí©h thí©ɧ kia nữa, phần vì mong chờ những tiết mục khác vui vẻ hơn.

“Dung nói tối nay sẽ gọi hải sản về ăn, cùng lắm lại nhậu rồi làʍ t̠ìиɦ tiếp thôi. Chứ chị nghĩ chúng mình còn gì để chơi nữa bây giờ?”

“Chị muốn đi dạo với mọi người.”

“Nhóm mình đông thế này, đi đâu chơi chứa cho hết.”

Tài Cẩu vuốt đùi Nhung rồi nói xen vào.

“Hay là chia nhóm ra mà đi, đến tối tụ tập về đây.”

“Ok duyệt.”

Thống nhất ý kiến, 4 người vào nhà gọi cả đám dậy rồi thông báo. Dưới sảnh phòng khách sớm đã có mặt đầy đủ, chỉ còn mỗi Dũng và Bích là chưa xuống nữa thôi. Theo như những gì Dung kể thì Dũng với Bích sau khi thức dậy lại chui vào phòng tắm mà đùa giỡn cho tới tận bây giờ. Phải đến gần mười phút sau cả hai mới lồm cồm mò xuống trong tình trạng tóc tai vẫn còn chưa khô.

Đem ý tưởng chia cặp đi chơi nói ra, Vũ khá bất ngờ vì không ai phản đối cả. Tất nhiên mọi người cũng chẳng muốn suốt ba ngày tụ lại rồi làʍ t̠ìиɦ tập thể như bầy đàn. Cần phải có trò gì mới để thay đổi không khí. Thế là Vũ đi làm một mớ giấy rút thăm đánh số từ 1-7. Nam rút trước, nữ rút sau, nếu trùng số thì đi với nhau.

Kết quả 7 cặp sau khi rút thăm là:

Sương – Kiệt

Bích – Tài Cẩu

Nhung – Lâm

Thủy – Dũng

Tâm – Trung Mập

Dung – Nhân

Hân – Vũ

7 cặp nam nữ sẽ chia ra mà tận hưởng Vũng Tàu theo cách riêng của mình, như 7 cặp tình nhân thực sự. Không cần bận tâm về công việc hay đời tư, mà chỉ cần thỏa thích yêu đương với nhau là được.



Mọi người rời đi cả rồi nhưng Vũ và Hân vẫn chưa. Gã ngồi lại đợi bà thay đồ cũng phải hơn 20 phút rồi thì phải.

“Cậu Vũ, chúng ta đi thôi.”

Vũ quay sang thấy Hân bước xuống từ tầng 2. Hôm nay nàng diện một bộ váy dài đoan trang hiền thục, bên ngoài khoác thêm lớp áo mỏng khác màu, đi giầy cao gót, mang túi xách LV… trông rất ra dáng một mỹ phụ trung niên trưởng thành giàu sang quý phái. Tóc Hân búi cao ra sau, trang điểm nhẹ nhàng đã là quá đủ đối với nhan sắc mặn mà ấy của bà, lại còn đeo thêm ít nữ trang khiến cho Vũ chẳng thể thốt ra nửa lời.

Hai người cứ vậy mà nhìn nhau cả vài phút làm Hân bối rối muốn chết.

“Làm… làm gì nhìn tôi dữ vậy?”

“Tại tôi sợ sau này con trai em sẽ lấy phí mỗi khi nhìn em, nên giờ tôi phải nhìn cho đã mới được.”

Hân xấu hổ cúi đầu, Vũ nhanh chóng nắm tay mời nàng lên xe. Cả hai còn chưa biết sẽ đi đâu cả nên cứ chạy dọc bờ biển một hồi. Hân ngồi đằng sau, chẳng biết đang nghĩ gì mà nhéo eo Vũ vài cái rồi hỏi:

“Vậy nếu… Dũng nó thu phí thật thì cậu không nhìn tôi nữa sao?”

Tấp xe vào lề, Vũ mời Hân xuống rồi trịnh trọng đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng và gương mặt nghiêm túc:

“Nếu có vụ đó, anh sẽ bán hết tài sản chỉ để có thể được nhìn thấy em càng lâu càng tốt.”

Nói rồi gã ôm bà vào lòng, trao nhẹ một nụ hôn tình cảm khiến Hân đỏ mặt như gấc. Hai người cứ vậy mà dán chặt vào nhau dưới gốc cây dừa.

“Vũ… người ta nhìn kìa.”

“Kệ họ, trừ khi em chịu gọi anh bằng cách khác thì mình sẽ đi tiếp, không thì cứ đứng đây.”

“Vũ muốn Hân gọi bằng gì?”

Nghe phải giọng điệu đáng yêu muôn phần đó từ một người đàn bà đứng tuổi xinh đẹp, khiến cho cái gì đó chầm chậm nhen nhóm trong lòng của Vũ, ngay cả quỷ con cũng có thể cảm giác được. Tựa như rung động, nhưng lại không hẳn… mà là một cảm giác không tên vô cùng kỳ quái cũng như đầy mê hoặc.

“Gọi ông xã đi.”

“Thôi… Hân lớn hơn Vũ nhiều. Gọi thế người ta dị nghị cho mất.”

“Miệng đời nói gì chả được? Riêng anh thì chỉ muốn nghe được hai từ ông xã từ miệng em thôi.”

Vũ càng xiết chặt hơn nữa, để Hân hoàn toàn tựa vào lòng mình, rồi gã thở nhẹ vào lỗ tai bà khiến nó dần đỏ lên trông thấy.

Cái cảm giác ấm áp an toàn này hoàn toàn khác với lúc Hân nằm trong lòng con trai mình. Với Dũng, thái độ Hân đơn giản chỉ là chiều chuộng và dâng hiến thể xác vì tình thương máu mủ mà thôi… còn chưa phải yêu.

Nhưng với Vũ thì khác.

Trong vòng tay của gã, bà cảm nhận được sự tin cậy và chân thành. Được gã ôm vào lòng, tim Hân đập loạn nhịp từng cơn, tựa như cái cảm giác khi bà còn được người chồng đã khuất yêu thương săn sóc vậy.

“Thôi thì đành vậy… em sẽ là vợ của anh hôm nay.”

Hân cười bẽn lẽn, lấy tay vuốt ve vết sẹo bên mắt trái của Vũ và gọi to bằng giọng điệu như muốn khiến tất cả đàn ông trên đời phải tương tư đến chết mới thôi:

“Ông xã... em yêu anh.”