Chương 14: Đêm máu kinh hoàng (14)

[ Đêm thứ năm. Trôi theo dòng nước ]

Bọn chúng?

Cửa chính bỗng nhiên truyền tới tiếng động bị mở ra, Sở Dương Băng trong lòng giật mình, cậu xoay người trốn ở đằng sau trinh nữ sắt, trinh nữ sắt cao tới 2m có thể che chắn thân hình cậu.

Tiếng bước chân từng bước tới gần, tim của Sở Dương Băng cũng đập càng ngày càng nhanh.

Đi vô đây chắc là hầu gái, chỉ cần hầu gái đi vào nhất định sẽ nhìn thấy cậu, cậu từng cách ván cửa đấu sức với hầu gái, đã từng cảm nhận rõ ràng sức mạnh kỳ quái của hầu gái. Nơi này là phòng hình phạt, nên có thể nói chỉ cần cậu bị phát hiện ra một cái thì chắc chắn phải chết.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, phòng hình phạt trống rỗng vắng vẻ, trừ cái trinh nữ sắt này ra căn bản không có bất kỳ góc chết nào hay vật gì có thể ẩn náu.

Âm thanh mỏng manh đau đớn của Maria từ bên trong trinh nữ sắt truyền ra, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần, cơ thể của Sở Dương Băng dựa lên trinh nữ sắt cũng cứng ngắc, tay chân lạnh ngắt, suy nghĩ của cậu cũng dần dần loạn cả lên.

Làm sao đây?Phải làm sao bây giờ?Cậu bây giờ đã lâm vào đường cùng, cậu sẽ chết sao?

Câu chuyện đi tới bây giờ, nói có hối hận không thì Sở Dương Băng là có.

Nếu như cậu sớm một chút phát hiện ra Mary và Angelina bất thường, nếu có thể sớm một chút chú ý tới sự hiện diện của hầu gái, nếu như cậu đủ nhẫn tâm, ít nhất cậu có thể cứu Maria.

Sở Dương Băng có chỗ hối hận, nhưng cậu một chút cũng không hối hận vì lần này đã tự mình lao tới đây.

Nếu cậu thật sự phớt lờ mối nguy hiểm mà Maria gặp phải, ngay cả lén vào phòng hình phạt thử cứu cô bé ra cậu cũng không làm, thì đó không phải là cậu rồi!

Tiếng rêи ɾỉ của Maria trong trinh nữ sắt bỗng nhiên tăng lớn lên, cái bất thình lình này làm cho Sở Dương Băng bừng tỉnh.

Maria vốn đã chịu đựng sự đau đớn cực độ khôn nguôi, tiếng rêи ɾỉ bỗng thoắt gia tăng thế này không thể nghi ngờ sẽ càng tiêu hao sức lực của cô, khả năng cô bé làm như vậy chỉ có một--Cô bé đã nghĩ thông muốn lấy mình hấp dẫn sự chú ý của kẻ tới, cô bé muốn tận hết sức bảo vệ Sở Dương Băng, cô muốn Sở Dương Băng sống sót!

Sự thật này làm cho nội tâm của Sở Dương Băng bị sốc mạnh, cậu dựa vào trinh nữ sắt, cái buốt lạnh của kim loại xuyên thấu qua quần áo bò lên trên sống lưng của cậu.

Không!Không được!Cậu không thể hoảng, cậu không thể bỏ cuộc!

Cho dù là vì Maria, cậu cũng phải sống!

Chỉ có khi cậu còn sống, cậu mới có thể đem suy đoán của mình nói cho Lilith và Vivian!

Tiếng bước chân đã cách cực gần, Sở Dương Băng có thể tưởng tượng ra hình ảnh hầu gái đứng ở trước trinh nữ sắt.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Sở Dương Băng bắt đầu cấp tốc liếc nhìn bốn phía, tìm kiếm cái gì đó có thể ấn nấp.

Nhưng càng nhìn càng tuyệt vọng, đằng sau trinh nữ sắt chính là tường, chỗ giao điểm tường và tường là góc vuông đúng chuẩn 90 độ, không hề có bất kỳ chỗ nào có thể ẩn nấp.

Lúc này, Sở Dương Băng dựa vào trinh nữ sắt bỗng nhiên chấn động lên một cái.

"A!"

Âm thanh của Maria đột nhiên cất cao lên.

Hầu gái hình như hoạt động gai sắt một chút , máu tươi từ trong khe hở của trinh nữ sắt chảy ra càng nhiều.

Sở Dương Băng trong lòng run lên, quả thật không được, cậu cũng chỉ có thể chờ lúc hầu gái tra tấn Maria tìm cơ hội chạy trốn, nhưng làm như vậy mạo hiểm quá lớn. Hầu gái có tận ba người, hễ có một chút sai lầm Sở Dương Băng sẽ bị chặn lại.

Sở Dương Băng nghe thấy tiếng động của xiềng xích, trên nóc phòng hình phạt chậm rãi thả xuống một cái móc sát thật lớn.

Sở Dương Băng biết rõ đây là đang làm cái gì. Mấy người trước đó chết ở trong phòng hình phạt đều là bị treo ở giữa không trung, hiển nhiên hầu gái cũng định treo trinh nữ sắt lên.

Cái này đối với Sở Dương Băng mà nói không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, một khi trinh nữ sắt bị treo lên, bên trong phòng hình phạt không hề có vật thứ hai nào có thể che chắn thân hình cậu, đến lúc đó tình huống mà cậu gặp phải đó là mặt đối mặt với hầu gái!

Cậu nhất thiết phải đưa ra lựa chọn, chạy, hay không chạy?

Tiếng hầu gái lay hoay xiềng xích truyền đến, nàng ta hình như đang hoài nghi vốn dây xích đã được cột rất chắc tại sao giờ lại bị tháo ra.

Đúng lúc này, mắt của Sở Dương Băng đảo xuống mặt đất, đột nhiên phát hiện chuyện không đúng.

Trên mặt đất được làm bằng đá nham đen, có một mảnh đất dấu hình vuông không rõ ràng.

Hầu gái Nina lần nữa buộc lại dây xích, Sở Dương Băng biết mình không còn nhiều thời gian, cậu ngồi xổm xuống, cả người nằm sấp trên mặt đất.

Có trinh nữ sắt che chắn, Sở Dương Băng bây giờ đang nằm ở góc chết tầm mắt của hầu gái, cậu quỳ rạp trên mặt đất, vươn tay đè cái dấu hình vuông đó một cái.

Sở Dương Băng đè chính là một cái góc, chỗ cậu đè thế mà lại chìm xuống một mảnh.

Sở Dương Băng lập tức ý thức được, hình vuông này e rằng là một cái ván lật, cái ván lật này rất lớn, dủ cho một người trưởng thành rớt xuống. Nhưng phía dưới cái ván lật này sẽ là cái gì đây?Dưới ván lật sâu bao nhiêu?Phía dưới có phải sẽ là một cái hố bẫy dày đặc lưỡi dao hay không?

Hầu gái đã buộc xong dây xích bỏ nó ra, tinh chuẩn mà móc lên cái móc sắt.

Sở Dương Băng không có thời gian suy xét cân nhắc, cậu chỉ có thể đánh cược một phen, nếu giờ mạnh mẽ lao ra ngoài cậu có thể chết, không lao thì cậu cũng chỉ có thể thử cái ván lật này.

So sánh hai cái, Sở Dương Băng hạ quyết tâm đứng lên, men theo góc chết của tầm mắt đi đến cạnh cái ván lật, nhún người nhảy xuống.

Ván lật mở ra, Sở Dương Băng xuyên qua mặt đất của tầng hầm, sau một trận cảm giác mất trọng lượng, nặng nề ngã xuống giữa dòng sông ngầm trong dưới lòng đất.

Hóa ra dưới pháo đài có một con sông ngầm dưới lòng đất, tính nước sông nhẹ nhàng cho Sở Dương Băng có cơ hội giãy giụa. Cậu không biết bơi, nhưng ở dưới thời khắc nguy cấp giãy hai cái để lộ đầu lên vẫn có thể làm được.

Khoảng cách ván lật đến dòng sông ngầm, hai bên đại khái cách nhau 10m, đáng ăn mừng chính là lúc rơi xuống lọt qua cái ván lật cậu đã thẳng đứng sa xuống, và tiếp xúc mặt sông ở diện tích nhỏ. Nếu như cậu nằm ngang trượt xuống dưới đoán chừng sẽ bị đập ngất, đến lúc đó bị sông ngầm cuốn đi cũng là lành ít dữ nhiều.

Sở Dương Băng ở trong nước sông giãy giụa chật vật bò đến bên bờ, sau đó một chút cũng không dám ở lại, dọc theo bờ sông chạy xa một khoảng, rời khỏi ván lật. Cậu sợ hầu gái nghe thấy tiếng động phát hiện bất thường, theo ván lật đi xuống nhìn xem.

Chẳng qua lần này nữ thần may mắn thiên vị cậu, có lẽ là bởi vì giác quan của hầu gái quá kém, các nàng đều không phát hiện ra cái gì bất thường.

Nước của sông ngầm lạnh vô cùng, Sở Dương Băng mặc quần áo ướt đẫm tựa ở trên bờ, bị lạnh đến run cầm cập. Cậu bây giờ không thể đi lên, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng căn bản không biết những gì xảy ra trong phòng hình phạt.

Chẳng qua có một điều chắc chắn, đó chính là Maria......Cô bé không sống được nữa......

Sự thực này khiến Sở Dương Băng vừa hoảng vừa đau đớn, bất kể là Elizabeth, Diana hay Angelina, hai người trước đó không có quen thân, khi chết rồi cảm giác mang đến cho Sở Dương Băng cũng chỉ là sợ hãi và thương cảm bầu bí thương nhau thế thôi, người sau (Angliena) là bị Lilith

trù tính, chỉ có thể nói chết cũng không hết tội.

Ba người này chết dễ dàng như vậy, dễ dàng đến mức Sở Dương Băng còn chưa kịp tiêu hóa trọng lượng của cái chết, hài cốt của bọn họ cũng không còn nữa. Mà lần này Sở Dương Băng tìm được đường sống trong chỗ chết, mạo hiểu lao tới muốn cứu cô bé nhưng vẫn là nộp mạng, hơn nữa trước khi chết cô bé còn phải chịu đựng đau đớn lớn như vậy.

Sở Dương Băng ngồi dưới đất, có chút sụp đổ ôm lấy hai đầu gối.

Cậu sai rồi, đêm nay cậu làm sai hai chuyện. Chuyện thứ nhất là không đủ nhẫn tâm đem Maria từ trong trinh nữ sắt thả ra trước khi hầu gái quay lại, chuyện thứ hai chính là vào lúc phát hiện cứu không được Maria đã không cho cô bé một cái chết thống khoái!

Sở Dương Băng chìa tay ra, nhìn đầu ngón tay tái nhợt cứng lạnh của mình, ngơ ngẩn xuất thần.

Đêm nay nếu người lao đến đây là Lilith thì sao?Cô ấy sẽ làm như thế nào?Dựa theo tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ nắm bắt thời cơ mặc kệ sự đau đớn của Maria trực tiếp mở trinh nữ sắt ra, cô sẽ bình tĩnh ở trước khi chạy trốn tiến lên cho Maria một đao trí mạng.

Tại sao cậu lại mềm lòng như vậy?Tại sao cậu lại không có năng lực như vậy?Tại sao cứu không được cô bé còn không thể để cho cô bé bớt chút đau đớn?

Sở Dương Băng bỗng nhiên nắm chặt ngón tay, cậu nhắm mắt lại, tự nói với mình.

Đây là lần đầu, cũng là lần cuối. Maria là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.

Cậu phải thích ứng, phải thay đổi, nếu cậu sống qua được câu chuyện này, nếu như cậu còn tới câu chuyện tiếp theo, cậu tuyệt đối sẽ không để chuyện này tái diễn lại nữa!

Sở Dương Băng cũng không biết ngồi bao lâu bên cạnh sông ngầm, sông ngầm chậm rãi chảy ở trước người cậu, cái lạnh dưới lòng đất và hơi ẩm cũng rất nặng nề, cái váy ướt đẫm dán ở trên người cậu, làm cho nhiệt độ cơ thể cậu không ngừng giảm xuống. Còn tiếp tục như vậy, rất nhanh Sở Dương Băng sẽ trúng gió mất đi hơi ấm.

Lựa chọn tốt nhất của cậu bây giờ chính là cởi cái váy ướt đẫm trên người mình ra, nhưng bây giờ cái váy đã bị vướng thành một cục, nếu cậu mạnh mẽ cởi váy ra ắt sẽ xé hỏng váy. Pháo đài có một cái giới hạn tử vong chính là nam sĩ nhất định phải mặc váy, mặc váy mới có thể được ngầm thừa nhận là phụ nữ, nếu cậu cởi ra đoán chừng sẽ ở trần đi về.

Sở Dương Băng cũng không muốn thật vất vả mới sống sót từ trong tay hầu gái, lại bởi vì lộ giới tính thật mà chết.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Sở Dương Băng đứng lên vận động một chút, miễn cưỡng duy trì độ ấm của cơ thể. Cậu đã bắt đầu xem xét có nên cởi váy ra hay không, tình hình tầng hầm không rõ, cậu muốn trở về tầng hầm còn phải thông qua ván lật bò về. Nếu như bị lạnh cóng, tỷ lệ trở về của cậu càng nhỏ.

Ngay tại thời điểm Sở Dương Băng đang cân nhắc, ván lật mở ra, từ trên quẳng một cục màu đen xuống giữa sông, "ầm" một tiếng bọt nước bắn lên tung tóe.

Sở Dương Băng ngẩn ra một lúc, lập tức liền phản ứng lại đó có thể là cái gì.

Cậu suýt nữa đã ngã gục ở giữa sông, lung tung vẩy nước bơi đến bên cạnh cục bóng đen kia, đưa tay ôm lấy nó bơi trở lại bờ.

Mùi máu tươi nồng nặc và xúc cảm ẩm ướt trơn nhẵn đánh sâu vào tim của Sở Dương Băng, trong lòng đất tối tăm, không có bất kỳ ánh sáng nào, Sở Dương Băng run rẩy ôm lấy cục bóng đen đó, cậu giương môi lên, không tiếng động mà hét lên.

Dưới tay cậu là một cục máu thịt mơ hồ, đã sớm không phân biệt được ra cái gì là cái gì, nhưng Sở Dương Băng biết rõ, đây là xác của Maria, đây chính là xác của Maria!

Maria bị ép cạn máu, xác thì bị vứt ở giữa sông ngầm.

Sở Dương Băng run rẩy đưa tay sờ xuống, máu thịt và hết thảy cậu đều chạm đến, có lẽ là nội tạng của Maria, có lẽ là ruột bị lòi ra của Maria, cũng có lẽ là trái tim của cô bé. Sờ Dương Băng cứ lung tung mà sờ, cuối cùng đυ.ng đến đầu của Maria.

Tóc vàng của Maria bị dính máu bết lại vào nhau, trên đầu đầy rẫy lỗ máu, vốn đó là vị trí của đôi mắt bây giờ chỉ còn lại hai cái lỗ máu trống rỗng.

Sở Dương Băng ôm cục xác không nhìn ra hình người đó, không tiếng động vừa thê lương vừa tuyệt vọng gào thét, cậu buộc mình phải nhớ kỹ cảm giác này, bắt buộc mình phải nhớ kỹ Maria. Cậu không chảy ra nước mắt, hét không ra tiếng, nhưng cậu tự nói với mình, phải nhớ kỹ tất cả những thứ này!

Sau sự sụp đổ không hề có tiếng động, Sở Dương Băng đặt xác của Maria xuống.

Suy nghĩ một chút, cậu vẫn ôm cái cục đó, lội nước đi đến trong sông ngầm. Cậu nhẹ nhàng, giống như một người mẹ dỗ dành đứa con đi vào giấc ngủ. đem xác của Maria bỏ vào giữa sông ngầm, để xác của cô bé theo dòng nước sông róc rách trôi đi.

Sở Dương Băng nghĩ rằng, Maria có lẽ sẽ không thích mãi mãi ở lại dưới lòng đất tối tăm không có ánh sáng của pháo đài này đâu!

Để cho cô bé theo dòng nước trôi đi, không bao giờ phải trở lại cái nơi mang đến cho cô bé nỗi sợ hãi và nỗi đau đớn vô biên này nữa.