Chương 21: Dông tố

Edit: Yuu

Chưa beta lại nên đánh máy sai chính tả hay lận cận khúc nào thì nhắc tôi vào, làm v cho nhanh hén caccau.

Mặc dù Lăng Tư Nam biết mình có thay đổi, nhưng những ngày kế tiếp, cô vẫn như cũ không có bất luận hành động gì.

Tuần sau chính là kiểm tra cuối tháng, cô không có dư thừa tâm tư để nghĩ đến chuyện ngoài lề, cô biết, việc cấp bách hiện tại, chính là trước đáp ứng Lăng Thanh Viễn làm tốt kì kiểm tra lần này, để chính mình có thể ở lại Lăng gia.

Chính là có chút việc, không chỉ dựa vào nỗ lực, mà còn phải dựa vào duyên phận.

Cô nghĩ, môn học Tiếng Anh này, đại khái là cùng cô không có duyên phận.

Lăng Tư Nam nhìn mấy tờ giấy kiểm tra trước mắt, trong đó một tờ thình lình có con số "86" đỏ chói đập thẳng vào mắt.

Tiếng Anh điểm cao nhất lớp là 150 điểm, 90 điểm là điểm đạt tiêu chuẩn, 86 điểm coi như không đạt.

"A a a --" Lăng Tư Nam bụm mặt ngửa đầu kêu rên.

Cứ việc cả lớp bài thi đều ở 100 điểm, nhưng cô có 86 điểm, đã nói lên cô phi thường nguy hiểm.

Huống chi đối với Lăng phụ mà nói, 90 điểm cũng không phải con số vừa lòng hắn.

Trời biết từ 70 điểm cố gắng đến 86 điểm, cô đã bỏ ra không ít sức lực a.

"Chị, có nhìn thấy áo thun màu lam của tôi không?" Cửa phòng bị đẩy ra, Lăng Thanh Viễn tiến nửa cái thân mình vào.

Lăng Tư Nam có tật giật mình mà vội vàng đem này bài thi giấu ra sau lưng hoảng loạn lắc đầu: "Không, không biết."

Lăng Thanh Viễn có chút nghi hoặc mà oai đầu qua đánh giá cô: "Tình huống gì đây?"

"Không có a." Lăng Tư Nam cầm lấy tờ giấy bên cạnh vờ tìm kiếm, "Tôi đang tìm đề mục phân tích."

Lăng Thanh Viễn ngắm liếc mắt cái tờ giấy cô đang cầm, thình lình cười ra tiếng: "Đó là đề toán mà, mục phân tích đâu ra cho chị tìm, nhìn là biết không minh bạch rồi, chị gái."

Cô lúc này mới phát hiện chính mình đem sách tham khảo lấy nhầm, chạy nhanh đổi lại.

Nhưng là điểm rối ren nhỏ này cũng đã đủ làm Lăng Thanh Viễn sinh nghi ngờ, hắn đi vào phòng, vòng qua phía sau cô, lấy đi bài kiểm tra để bên cạnh giá sách rồi.

"A! Trả tôi!" Lăng Tư Nam vội vàng nhấc tay bắt lấy, chính là em trai vốn dĩ đã cao hơn cô, cô liền tính đứng lên, Lăng Thanh Viễn chỉ cần không để cô bắt được, cô liền không khả năng bắt được, "Cậu không được nhìn-- cậu không được nhìn!"

Lăng Thanh Viễn đem bài thi giơ cao, ngửa đầu một tay lật xem: "Lại không phải ảnh lỏa thể, thần bí như vậy làm cái gì, huống chi thân thể của chị tôi cũng không phải không thấy qua."

Lăng Tư Nam bám vào ngực em trai không ngừng nhảy nhót, chính là với không tới, thẳng đến Lăng Thanh Viễn thấy được bài thi "86" điểm.

Con số "86" cứ như vậy thình lình đập vào mi mắt, Lăng Tư Nam có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể em trai cứng đờ một chút.

Bị nhìn thấy rồi, Lăng Tư Nam bất lực mà đem đầu ấn ở trong lòng ngực em trai.

"..." Lăng Thanh Viễn mặt xám như tro tàn mà buông bài thi thử trong tay, nhìn Lăng Tư Nam trong lòng ngực cắn môi biểu tình đáng thương vô cùng mà lấy lòng, hắn hơi mỉm cười.

"Không có việc gì, như vậy là khá tốt rồi."

"A?"

Hắn thở dài một hơi: "Như vậy mới có động lực."

Lăng Tư Nam câm miệng.

"Từ ngày mai trở đi, trở về trước đem các bài tập môn khác làm xong, sau đó tôi bổ túc tiếng Anh cho chị." Lăng Thanh Viễn nghiêm túc mà nhìn cô, "Chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ không để chị có thời gian lười biếng."

"Trước chị đem các bài kiểm tra chị đã làm trong khoảng thời gian này đều đưa cho tôi."

Lăng Tư Nam có dự cảm không tốt.

Lăng Tư Nam thấp thỏm bất an một ngày, bởi vì Lăng Thanh Viễn bắt phải học bổ túc từ hắn.

Cô đem chuyện này cùng đám Diệp San San nói, chính mình một cái chị gái học lớp 12, cư nhiên phải học bổ túc từ em trai học lớp 11, tổng cảm thấy nơi nào hợp lý a.

"Ai u đại tiểu thư của tôi, cậu nên thấy may mắn đi." Diệp San San cho cô một cái ảnh mắt "Cậu đang ở trong phúc mà không biết hưởng", "Cậu không biết Lăng thiếu gia lúc trước ở đại hội thanh niên quốc tế đã làm đại sứ học sinh đi đọc diễn văn sao? Người ta hiện tại vẫn là người được trường ưu tiên hàng đầu cử đi thi đấu người phát ngôn tiếng Anh a, liền tính không nói các môn khác, tiếng Anh này là một môn quang huy chiến tích đem đi ra ngoài mười con phố ai cũng đều biết. Những nữ sinh có ý đồ khác thì không nói, bình thường số học sinh muốn hắn gia nhập tổ học tốt tiếng Anh trong trường đều có thể xếp hàng dài đến cổng trường..."

Lăng Tư Nam nhấp nhấp miệng, cô đương nhiên biết em trai rất giỏi tiếng Anh, cô chính là cảm thấy hắn giúp cô ôn tập, cô áp lực tâm lý sẽ rất lớn.

"Hơn nữa a..." Diệp San San đột nhiên thần bí hề hề hướng cái ánh mắt nguy hiểm về phía cô : "Cậu không thấy qua trong truyện tranh sao?"

Lăng Tư Nam còn không có lấy lại tinh thần, Phương Văn bên cạnh đã một cái tát chụp ở trên lưng Diệp San San: "Đại tỷ cậu không nên ghép cặp lung tung a, chị em ruột cậu cũng có thể đẩy thuyền được sao?"

"Nha nha nha, tiểu Văn Văn không hổ là chị em tốt, một giây đã hiểu ngầm."

Lăng Tư Nam nhíu mày: "Các cậu đang nói cái gì?"

"Lăng Tư Nam, cậu có từng xem qua truyện tranh hay không a, tình tiết trong truyện tranh các nam sinh lấy cớ giúp nữ sinh học bổ túc, đều là dùng để luyến ái." Diệp San San cảm thấy Lăng Tư Nam thật là gỗ mục không thể điêu, sau đó lại giả ho khan vài tiếng: "Hơn nữa nếu là truyện H mà nói, mặc kệ là chị em hãy không, đều là cái loại này --"

Diệp San San cố ý thả ra nụ cười mị hoặc mê người: "Tiểu yêu tinh của ta, ngươi nếu lại làm sai một đề, liền thoát một kiện quần áo cho ta ~"

Sau đó lại hai tay nắm tay ở trước ngực giả bộ cừu con nhu nhược: "Không, không cần a ~ ta chỉ còn một kiện quần áo thôi nha ~"

Lại duỗi tay ngoéo lấy cái cằm Lăng Tư Nam: "Vậy ngươi phải hảo hảo làm bài, bằng không..."

Lăng Tư Nam lạnh mặt đem tay Diệp San San đẩy ra: "Tớ thập phần khẳng định, hiện tại tớ giao hữu vô ý*."

(*) Kiểu không thích người cùng giới á.

Buổi tối cô về đến nhà trước, Lăng Thanh Viễn lại có chương trình học nên về trễ, 8 giờ mới trở về.

Lăng Tư Nam không có đóng cửa phòng, nhưng nghe được cửa chính bên ngoài bị mở ra, lại bị đóng lại, trong lòng lo sợ bất an.

Quả thực giống như tân nương đang đợi tân lang trong đêm động phòng hoa chúc.

Tuy rằng Diệp San San nói là lời nói đùa, chính là hoặc nhiều hoặc ít vẫn ảnh hưởng tới suy nghĩ bình thường của cô, huống chi là với Lăng Thanh Viễn cái người tùy thời tùy chỗ liền động dục, rất khó bảo đảm sẽ không phát sinh loại sự tình này.

Sau đêm hôm đó, tuy rằng cô nhận thức được trong lòng chính mình thật sự có khát vọng đối với em trai, không chỉ có đừng ở như vậy mà còn thực mê mang.

Cô khẳng định là cô có thích Lăng Thanh Viễn.

Lúc trước trong nháy mắt có vô số lần tâm động, cô đều cố tình xem nhẹ đi, thẳng đến đêm hôm đó, hắn nói mười năm qua đều vẫn luôn chờ cô trở về, cô mới chân chính đối diện với cảm xúc của mình.

Nhưng là cái loại thích này, thật sự có thể lấy hết can đảm của chính mình, cùng em trai lên giường không?

Lăng Tư Nam không biết.

Cũng không dám nghĩ.

"Mau làm bài tập." Cửa phòng bỗng nhiên truyền đến giọng Lăng Thanh Viễn, đại khái là phát hiện cô đang ngẩn người, Lăng Thanh Viễn ra tiếng nhắc nhở cô: "Một giờ sau tôi tới giúp chị học bổ túc, đừng lãng phí thời gian, chị gái."

Lăng Tư Nam đỏ bừng mặt mà cầm lấy bút làm cho xong bài tập của hai môn.

Một giờ sau, Lăng Thanh Viễn đúng hẹn mà đến.

Hắn mặc áo thun ngắn tay thoải mái cùng quần thể thao ở nhà màu xám, trên mũi là giá bạc của khung mắt kính, tóc mái nhẹ vuốt lên, tóc ngắn mềm mại mà phục tùng ở bên tai, cặp mắt đào hoa giấu ở sau thấu kính hơi rũ, cả người thoạt nhìn tri thức lại cấm dục. Cố tình thoát ẩn thoát hiện áo thun bó sát ở bên trong, bị bao vây bởi bộ ngực giàu có, vì có mắt kính nên mang đến dáng vẻ thư sinh, dùng từ mà Diệp San San từng nói, chính là làm người ta -- nhịn không được muốn chiếm lấy.

Cô quả nhiên bị Diệp San San dạy hư.

"Các môn khác đều làm xong?" Lăng Thanh Viễn ngồi lên đệm giường bên cạnh cô, lật xem bút ký chính mình mang đến.

Lăng Tư Nam gật gật đầu, trộm cúi đầu đánh giá em trai.

Góc nghiêng giống như là thiếu niên thanh tuấn đi ra từ thế giới giả tưởng, lúc này mang mắt kính, giơ tay nhẹ vịn một chút, ngón tay trắng dài, bị đèn bàn ánh đến càng thêm sáng, cả người tựa hồ đều che chở bởi một tầng vầng sáng.

Thì ra đây chính là tình nhân trong mắt Tây Thi* sao?

Bất quá cũng không đúng, bộ dáng của em trai vốn dĩ đã đẹp sẵn rồi.

(*)Có nghĩa là là người mình yêu thì như nào đi nữa trong mắt mình cũng thấy đẹp. Lấy dẫn chứng Thị Nở trong mắt Chí Phèo.

Lăng Thanh Viễn chuyên chú mà nhìn notebook, hồi lâu mới mở miệng: "Vấn đề lớn nhất là thính lực cùng điền từ vào chỗ trống."

"Ai?" Cô có chút mờ mịt.

Lăng Thanh Viễn ngẩng đầu: "Tôi nói tiếng Anh của chị, tôi xem qua 37 bài thi tiếng Anh, những chỗ bị mất điểm đều là phần nghe cùng chia động từ điền vào chỗ trống, viết văn tuy rằng cũng có vấn đề, nhưng cũng không bị trừ điểm, cứ duy trì như vậy là được."

"Bài thi tiếng Anh vừa đưa cho cậu ngày hôm qua, hôm nay đã xem xong rồi?" Lăng Tư Nam rất là kinh ngạc, hắn không phải rất bận sao?

"Còn có 3 tờ không kịp xem, bất quá vấn đề cơ bản đã biết."

Hắn cầm lấy bút, lại đem phía trước kia điệp bài thi ở trên bàn phô khai, bắt đầu liền nàng sai đề giảng giải tri thức điểm.

Đệ đệ thanh âm ở ban đêm có loại lười biếng gợi cảm, Lăng Tư Nam tư duy ban ngày bị Diệp San San ô nhiễm, một không cẩn thận liền có điểm chạy thiên.

"Cho nên nơi này hẳn là bộ phận phép đảo kết cấu, trước tiên đây là dạng câu vị ngữ động từ has been sold has, nói như vậy khả năng không dễ dàng hiểu, chị có thể lý giải thành..." Lăng Thanh Viễn an tĩnh mà cùng cô giảng giải, Lăng Tư Nam lại không cẩn thận chú ý dưới hầu kết hắn.

"Chị gái?" Lăng Thanh Viễn nhướng mày,

"Dạng câu vị ngữ động từ là cái gì?"

Lăng Tư Nam ho nhẹ hai tiếng, "Ân, cái kia... Là bộ phận phép đảo kết cấu."

"..." Lăng Thanh Viễn buông bút, "Lăng Tư Nam, chị có phải hay không vốn dĩ đã không tính toán làm kiểm tra tốt, muốn nhân cơ hội này rời khỏi trường học, rời khỏi Lăng gia?"

Lăng Tư Nam mãnh liệt lắc đầu.

"Tính, tôi ngày hôm qua sửa sang lại một ít kiến thức tổng hợp, chị trước đem vài đề bài này về làm." Vốn dĩ muốn nói nặng một chút, chính là nhìn đến gương mặt đầy áy náy của chị gái, Lăng Thanh Viễn lại không thể nhẫn tâm. "Trước đề mục này tôi sẽ hướng dẫn chị một lần, lúc sau nếu chị làm sai một đề..."

[ nếu chị lại sai một đề, liền cởi một kiện quần áo cho tôi ~]

Bên tai đồng thời hồi tưởng lên giọng nói, làm Lăng Tư Nam đánh cái giật mình.

"-- lại sai một đề, liền làm thêm hai mươi đề."

Hắn nói.

...

...

Mấy ngày nay Lăng Tư Nam vẫn luôn không ngủ ngon.

Ở trong mộng đều là Lăng Thanh Viễn cầm bài thi bức cô làm bài, so với chủ nhiệm lớp còn đáng sợ hơn.

Cô như thế nào cũng không nghĩ đến cái người trước kia chẳng phân biệt thời gian trường hợp tùy thời liền động dục như Lăng Thanh Viễn, lần đầu tiên làm cô thể nghiệm được cái gì gọi là hình thức dạy học ma kêu quỷ sợ, đã từng một lần cho rằng chính mình sẽ bị hắn dùng cơ hội này "Thao chết", kết quả thật sự bị hắn "Thao chết" bằng đống bài tập.

Rốt cuộc sau hai giờ liên tục ở lại học bổ túc, Lăng Tư Nam ngồi không yên.

"Thanh Viễn, cậu tha cho tôi đi..." Lăng Tư Nam ghé vào trên bàn sách khóc thút thít, "Liên tục bốn ngày, tôi thật sự chịu không nổi nữa... Ô ô."

Lăng Thanh Viễn mới vừa sửa xong đáp án cho cô, nhìn đống bài tập để trên bàn toàn bộ đều là dấu"√", cong cong khóe miệng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, đã 11 giờ tối.

"Được rồi, cho chị nghỉ ngơi..."

Lăng Tư Nam đôi mắt mở to mà nhìn hắn.

"Mười lăm phút." Lăng Thanh Viễn bình tĩnh tự nhiên mà nói xong.

Lăng Tư Nam lập tức xụ mặt.

"Còn có hai cái dạng bài dễ mắc sai nữa, từ từ sau mười lăm phút nghỉ ngơi, nói xong liền thả chị đi ngủ."

Cô đáng thương mà "Nga" một tiếng, Lăng Thanh Viễn bị biểu tình này của chị gái chọc đến tâm ngứa, nhịn không được nghiêng đầu ở trên môi cô hôn lên một cái, ngay sau đó hai người đều dừng động tác nhìn lẫn nhau.

Lăng Thanh Viễn chậm rãi quay đầu, cùng Lăng Tư Nam đối diện tầm mắt hơi ảm.

"Xin lỗi, chị gái."

Ân? Lăng Tư Nam còn ở bởi vì cái hôn vừa rồi mà tim đập thình thịch, lại nghe đến em trai nói xin lỗi cô?

Ánh mắt của cô càng thêm mờ mịt lên.

"Lần trước chị nổi giận" Lăng Thanh Viễn nhìn chằm chằm đôi mắt ướt dầm dề của cô, cẩn thận mà giải thích, "Nói tôi không có quan tâm cảm nhận của chị."

Chuyện lần trước trôi qua đã lâu... Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn không chạm vào cô đều là bởi vì -- sợ cô nổi giận?

Lăng Tư Nam không biết nên nói cái gì.

Chẳng lẽ nói, kỳ thật tôi đã sớm không còn giận, tôi cũng thích cậu, cậu cứ tùy thời mà hôn đi?

Kia thật là quá tùy tiện.

Cô giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ vành tai, nơi đó nóng đến càng nóng lên.

"Không nghỉ ngơi, nói cho xong đi."

Vẫn là nói sang chuyện khác thì tốt hơn.

Ở ngoài xa bỗng nhiên ẩn ẩn phát lên một trận tiếng sấm.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, bức màn mở rộng ra vì là lầu 12, có thể thấy sắc đỏ tím của bầu trời bị tầng tầng lớp lớp mây đen che kín, ở nơi xa hơn một ít, trong tầng mây có điện quang màu trắng lập loè.

" Trời muốn mưa." Lăng Thanh Viễn nói.

"Ân." Cô đáp.

Tiếng sấm trầm thấp thường thường mà vang lên tới, Lăng Tư Nam tay cầm bút có chút cứng đờ.

Mưa to tầm tã xuống, chỉ một thoáng liền đánh vào trên bệ cửa.

Lăng Thanh Viễn đứng lên đi đến mép giường đóng cửa sổ lại.

Đúng lúc này, một tia chớp cắt qua phía chân trời, cùng với ánh lửa điện, trong phòng lâm vào một mảnh tối đen.

Lăng Tư Nam hoảng sợ, đứt cầu dao?

Tiếp theo tiếng sấm liên tục vang lên.

"Thanh Viễn?" Lăng Tư Nam thanh âm mang theo một tia run rẩy.

Lăng Thanh Viễn theo ánh sáng ngoài cửa sổ bước nhanh đi trở về, bắt được tay Lăng Tư Nam, "Tôi ở đây."

"Cúp điện sao? Ở tiểu khu hay là nhà của chúng ta?" Cô ngoài mặt làm bộ dường như không có việc gì, chính là tay nắm chặt Lăng Thanh Viễn đã bại lộ sự sợ hãi của cô.

Lăng Thanh Viễn mắt nhìn ngoài cửa sổ toàn bộ đèn trong tiểu khu đều tắt, không có một tia ánh sáng: "Có thể là toàn bộ trụ điện ở tiểu khu bị sét đánh, năm trước cũng từng bị."

"Kia bao lâu có thể sửa chữa?" Lăng Tư Nam nắm tay em trai trong chốc lát cảm thấy an tâm hơn, hơi chút thả lỏng cảm xúc khẩn trương.

"Có đôi khi mấy giờ đồng hồ, có đôi khi phải đợi ngày hôm sau, hôm nay đã quá muộn, khả năng ngày mai mới có thể sửa chữa được." Lăng Thanh Viễn cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, cầu nguyện tốt nhất điện cúp hơn mấy ngày rồi hẳn sửa. "Hơn nữa nhìn mưa dông như thế này, hẳn là không chỉ vùng chúng ta bị ảnh hưởng."

Lăng Tư Nam từ nhỏ đã sợ tiếng sét, có một lần trời dông tố mà bác hai đang đi bán hàng bị mưa to nên không về nhà kịp, Lăng Tư Nam một đứa con gái mười một tuổi ở đêm dông tố điện cúp toàn bộ, ở một mình trong nhà, chỗ nào cũng không dám đi mà cuộn tròn ở trên giường, đối mặt một mảng tối đen, khóc nhiều giờ đồng hồ.

Đó là ký ức hãi hùng vẫn còn đọng lại mãi trong cô.

Trong đầu là các loại quái vật, quỷ ảnh, đều đang chuyển động trong phòng của mình, ngoài cửa sổ thường thường hiện lên ánh sáng, đem phòng cô trong nháy mắt chiếu đến sáng trong, cô vẫn luôn ảo tưởng trốn vào trong góc tối ánh sáng chiếu vào không tới, cô sẽ không bị ma quỷ thấy.

Lăng Thanh Viễn thì ngược lại.

Hắn rất thích đêm dông tố.

Chỉ có buổi tối như vậy, cái âm thanh sấm chớp dông gió kia mới có thể làm dịu được âm thanh cấm đoán trong nhà, cùng trừ bỏ đèn bàn cùng ánh sáng bên ngoài, sấm chớp điên cuồng mới có thể làm hắn cảm giác được sinh mệnh bồng bột sinh sôi, mà không phải trầm trầm áp lực cùng kì vọng.

Học bổ túc là không thể học, Lăng Thanh Viễn tìm ngọn nến thắp sáng cho chị gái, cuối cùng cô cũng dễ chịu chút.

Đêm nay trước khi đi ngủ, Lăng Thanh Viễn nhận được điện thoại từ mẫu thân, bởi vì đột ngột mưa to, bọn họ bị nhốt ở khu phục vụ, đêm nay khả năng sẽ ở lại khách sạn khu phụ cận ngủ qua đêm.

Lăng Thanh Viễn có đáp lại vài tiếng rồi tắt máy.

Hắn trong đầu nghĩ đến đều là người kia ở phòng cách vách, cái bộ phận dưới thân mơ hồ mà ngẩng đầu lên.

Lăng Tư Nam nhìn ánh đèn đuốc lay động, ngoài cửa sổ thường thường tạc đến tiếng sấm cùng tia chớp xẹt qua làm cô căn bản không dám đi vào giấc ngủ.

Năm phút đồng hồ sau, cô mở đèn pin di động ra, gõ cửa phòng em trai.

Hắn biết cô sợ hãi, vốn dĩ cửa đều không đóng, chỉ tùy tiện mà khép.

"Thanh Viễn..."

"Đêm nay có thể hay không ngủ cùng nhau?"

Lăng Thanh Viễn vốn dĩ cũng khó có thể đi vào giấc ngủ, cô từ phòng cô đi tới hắn sớm đã thấy, chỉ là hắn vẫn luôn không mở miệng mà thôi.

Nhìn bộ dáng cô nơm nớp lo sợ chờ hắn hồi đáp, Lăng Thanh Viễn khóe môi không dấu vết mà nhẹ cong: "Chị cảm thấy tôi có khả năng sẽ nói ' không ' sao?"

Lăng Tư Nam cao hứng phấn chấn mà đi vào phòng, "Sẽ không sẽ không, cậu đối với tôi là tốt nhất."

"Chính là vì chị tới nên phải chuẩn bị tốt để hảo hảo thất thân a, chị gái." Hắn xốc chăn lên, trước một bước đứng dậy đi đến bên người cô.

Lăng Tư Nam khẩn trương hề hề mà giữ lấy bả vai: "Cậu, cậu làm gì?"

Nào biết Lăng Thanh Viễn lướt qua cô, đi đến cửa phòng cô, đem cửa phòng cô khoá lại, rút chìa khóa ra.

Lại đi vào phòng chính mình, khép cửa lại, dụng chìa khóa khóa cửa.

Làm xong hết thảy, hắn mới một lần nữa ngồi trở lại mép giường: "Có một số việc, tôi phải tự mình xác nhận mới được, rốt cuộc có người có tiền án."

Lăng Tư Nam trong bóng đêm hướng hắn thè lưỡi tỏ vẻ kháng nghị, ngay sau đó xách theo gối đầu đi đến mép giường.

"Như cũ sao?" Cô hỏi.

Lăng Thanh Viễn phụt một tiếng: "Chị còn ngủ quen đến mức có kinh nghiệm rồi."

Lăng Tư Nam đỏ mặt từ đuôi giường bò lên trên sườn giường.

Vẫn như cũ là hắn xốc chăn lên giúp cô, để cô nằm xuống xong.

Lăng Tư Nam yên ổn ở trong chăn, rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ bên người.

"Ngủ ngon." Cô nói.

Lăng Thanh Viễn cách hồi lâu, mới nhàn nhạt đáp lại cô một câu: "Ngủ ngon."

Không biết qua bao lâu.

Trong phòng có đồng hồ, tí tách mà vang.

Ngoài cửa sổ sấm rền thường thường nổ lên, một đạo tia chớp lại một đạo phát lên đêm tối.

Lăng Tư Nam nhấp môi, tiếng sấm làm cô vẫn có chút sợ hãi.

"Thanh Viễn, cậu ngủ chưa..." Ngủ không được liền quấy rầy em trai cùng cô nói chuyện phiếm, dù sao ngày mai cũng là thứ bảy.

Bên cạnh không có người trả lời.

Hắn cư nhiên ngủ.

Lăng Tư Nam thất vọng mà nghiêng người qua, nhìn lưng Lăng Thanh Viễn.

Thiếu niên tuyến sống lưng đầy gợi cảm, cô nhịn không được vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc.

Lại một trận tiếng sấm vang to, Lăng Tư Nam theo bản năng mà hướng đến gần em trai một chút.

Sau một hồi, một đôi tay vòng qua vòng eo Lăng Thanh Viễn, nhẹ nhàng đem hắn ôm lấy.

Lăng Tư Nam dán đi lên.

Trong bóng tối, đôi mắt Lăng Thanh Viễn chậm rãi mở.

Bởi vì cô ôm,bộ ngực cô cũng theo đó dán lên, theo mỗi lần hô hấp, vì không có mặc nội y hai vυ" no đủ đều sẽ cách áo ngủ cọ vào lưng hắn, tới tới lui lui như vậy vài phút, đầṳ ѵú cô tự động ngạnh lên, cô lại hồn nhiên không để ý đến...

Nhưng mà Lăng Thanh Viễn lại rõ ràng cảm giác được hình dáng đầṳ ѵú cô,

"... Chị gái." Hắn rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng.

Lăng Tư Nam có chút cao hứng: "Di, cậu chưa ngủ sao?"

"Chị đè nặng tôi." Hắn nói gọn gàng dứt khoát.

Lăng Tư Nam đương nhiên không nghe hiểu lời hắn "Đè nặng" chỉ chính là đầṳ ѵú, cô đem tay thu hồi tới: "Thực xin lỗi, tôi chính là có chút sợ tiếng sét."

Lăng Thanh Viễn vẫn luôn đưa lưng về phía cô, nghe được cô nói như vậy, sột sột soạt soạt xoay người lại.

Hai người ở trong phòng tối tăm nhìn lẫn nhau.

Lăng Thanh Viễn thở dài: "Lại đây." Hắn nâng lên tay, ôm cô.

Lăng Tư Nam tuy rằng mơ hồ cảm thấy không tốt lắm, nhưng cũng có lẽ là lúc này không khí quá tốt, cô mơ mơ màng màng mà đã bị Lăng Thanh Viễn kéo qua.

Vóc dáng cô không tính lùn, có một mét sáu bảy, chính là ở trước mặt Lăng Thanh Viễn như cũ như là một con chim nhỏ, bị bao ở trong khuỷu tay hắn.

"Lăng Tư Nam." Hắn thấp giọng: "Chị đêm nay có phải hay không vẫn luôn ở khıêυ khí©h tôi?"

Má cô ửng đỏ, vội lắc đầu không ngừng: "Cậu đừng có nói bậy, tôi là cái chị gái chính trực."

Phía sau nghe được tiếng cười nhẹ, từ trong l*иg ngực hắn nghe được tiếng cười, cười đến thực nhẹ, lại rất gợϊ ȶìиᏂ.

"Thật ngại quá, tôi là cái em trai không chính trực." Lăng Thanh Viễn lặng lẽ cắn vành tai cô, "Tôi cảm thấy chị chính là đang ở khıêυ khí©h tôi."

Lăng Tư Nam cố ý kéo ra khoảng cách, xoay người đưa lưng về phía hắn: "Giữ khoảng cách OK? Chúng ta nước sông không phạm nước giếng."

Kết quả phía sau bỗng nhiên lại bị Lăng Thanh Viễn dán gần lại, dính sát vào phía sau lưng cô, liền hai chân chen vào giữa hai chân đang cong lại của cô: "OK."

Cô cảm nhận rõ ràng được một đoàn cực nóng giữa hai chân Lăng Thanh Viễn.

Update:14/6/2020

Tuần sau tôi còn thi nha m.n. nên chương mới tùy thời ra được sẽ ra