Chương 19 Phòng bếp

Edit: Yuu

Như cũ chưa beta lại nên đánh máy sai chính tả hay lận cận khúc nào thì nhắc tôi vào, làm v cho nhanh hén caccau.

_____________________

Cáo biệt chú Lương thời điểm, Lăng Tư Nam mặt đỏ rần, chú Lương còn tưởng rằng cô nơi nào không thoải mái, muốn hỏi Lăng Thanh Viễn muốn hay không mang cô đi xem.

Lăng Tư Nam vội vàng vẫy tay, lấy cớ chính mình phải vội vã đi WC, vội vàng trước chạy thoát.

Lăng Thanh Viễn thanh thản mà đôi tay cắm túi, cười nhẹ thanh đi theo sau.

Trên bàn cái chính là món ăn má lưu đã làm trước đó, Lăng Thanh Viễn nhìn đến không có gì muốn ăn.

Lại là đồ ăn theo tiêu chuẩn của Lăng gia nếu vĩnh viễn theo tiêu chuẩn này, ăn lâu rồi cũng sẽ chán ngấy.

Hắn lơ đãng mà giương mắt, Lăng Tư Nam mới từ trong WC đi ra.

"Thật gấp như vậy sao?" Lăng Thanh Viễn trêu ghẹo cô.

Lăng Tư Nam mới sẽ không nói rằng chính mình vừa rồi đi thu thập dính nhớp dưới hạ thân, một khi bị em trai biết phỏng chừng lại là một trận chọc ghẹo.

Cô không thèm nhìn Lăng Thanh Viễn, mặt vô biểu tình mà đi qua bên người em trai, tính toán đi dọn cơm.

Không bao giờ muốn để ý đến hắn, cái tên biếи ŧɦái này.

"Chị gái." Hắn kêu cô, "Tôi muốn..."

"Cái gì cũng đều không được muốn!" Lăng Tư Nam xoay người, thở phì phì mà chỉ vào hắn: "Lăng Thanh Viễn cậu rốt cuộc có phải là em trai tôi hay không, chị gái cùng cậu đã nói nhiều lần là chúng ta là chị em không thể làm loại chuyện này, cậu vì cái gì lại không nghe, hơn nữa ở nơi nào cũng có thể động dục, cậu là công cẩu* sao?!"

(*)Chó đực

Lăng Thanh Viễn bị mắng đến sửng sốt, ninh mi như là ở nỗ lực tự hỏi cái gì, sau đó nghiêng đầu hỏi: "Tôi nếu là công cẩu, chị là cái gì?"

"-- cậu... Cậu -- cậu cậu --" Lăng Tư Nam "Cậu cậu cậu" nửa ngày cái gì cũng không đều nói không ra, quan hệ chị em ruột chính là chị em như nhau cả, liền tính muốn mắng hắn cũng là đem chính mình cùng nhau mắng vào.

Hắn đứng ở cô trước mặt, trên mặt thiếu niên tươi cười đến đặc biệt sáng lạn.

Lăng Tư Nam tim đập lại phanh đông phanh đông gia tốc lên.

Đáng chết.

Nam nhan họa thủy.

"Bất quá có câu nói chị nói đúng." Lăng Thanh Viễn bước tới, bắt được ngón trỏ cô còn chưa có thu hồi, khom lưng cười khẽ: "Đối với chị gái, tôi thật là ở nơi nào cũng đều có thể động dục." Mắt mở to rõ ràng, lại mi mắt cong cong mà ngưng ở trước mắt cô, đáy mắt đều là ánh sao đêm lóng lánh.

Đông -- tiếng tim đập phảng phất như gõ chuông khánh, lâu dài mà vang lên.

Lăng Thanh Viễn nhìn cô nhấp nhấp cánh môi phấn mỏng, nhịn không được cúi đầu nhẹ mổ một ngụm.

"Chị gái tôi muốn..."

Lăng Tư Nam che miệng trừng hắn: "Không được muốn!"

"Tôi muốn ăn thịt sườn do chị làm."

-- hiểu lầm thật đáng sợ, ai ô ai xấu hổ.

Lăng Tư Nam mặc tạp dề, vừa làm hỗn hợp bột, rượu, gia vị cùng xương sườn, vừa một bên thất thần.

Lúc trước vô số lần chuẩn bị tốt tâm lý, nhất định không được lại cùng em trai lướt qua cái giới hạn đạo đức kia, chính là Lăng Thanh Viễn chỉ cần hơi chút trêu chọc cô một chút, cô liền hoàn toàn không có năng lực chống cự. Cô cảm thấy loại này gọi hẳn là chống cự hơn là bàn bạc, cô từng nghĩ tránh cho em trai cùng mình đơn độc ở chung gì đó.

Chính là tình huống như bây giờ, vợ chồng Lăng gia thường xuyên về trễ hoặc là không về, trong nhà lớn như vậy cũng chỉ có cô và em trai, trốn như thế nào được đây.

Đương nhiên nếu cố tình muốn bảo trì khoảng cách với Thanh Viễn, kiện định một ít cũng không phải không được, nhưng cô lại không kiên cường được bao lâu.

Bởi vì...

"Chị gái, tôi đói bụng." Lăng Thanh Viễn khóa ngồi trên bàn ăn, cằm gác ở trên lưng ghế, đáng thương hề hề mà nài nỉ cô.

Cô bất quá chỉ liếc mắt một cái, liền tâm hoảng ý loạn.

"Đã biết đã biết." Lăng Tư Nam lấy lại tinh thần, rửa rửa tay, bắt đầu làm nóng chảo dầu.

Trong đầu tất cả đều là bộ dáng nháy mắt làm nũng vừa rồi của Lăng Thanh Viễn.

Có lẽ hắn biết ưu thế của mình là cái gì.

Bỏ nguyên liệu vào chảo dầu, một trận mùi thơm đồ ăn bay tới chớp mũi Lăng Thanh Viễn.

Lăng Thanh Viễn nghiêng đầu tựa lưng vào ghế ngồi, "Chị gái bắt đầu học nấu ăn là khi nào?"

Lăng Tư Nam quen thuộc ngầm xương sườn, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng khảy: "Đại khái lúc mười hai tuổi, khoảng thời gian đó bác hai tương đối bận, có đôi khi không kịp về nhà, nên đã dạy tôi dùng nồi nhỏ chiên trứng..."

Lăng Thanh Viễn lẳng lặng mà nghe chị gái nói hồi ức đã qua, bất tri bất giác trong đầu hiện ra bộ dáng cô mười hai tuổi nỗ lực nấu ăn.

"Bác hai nói tôi có cái tay nghề này, về sau khẳng định không sợ gả không được." Lăng Tư Nam cười khẽ tự trêu chọc mình, "Ông ấy lo lắng tôi vì từ nhỏ đã được ông ấy nuôi lớn, không có dáng vẻ của con gái, sẽ không được ai thích." Thật sự là bác hai lo lắng rất nhiều, nhưng bác hai không biết độc lập từ nhỏ làm cô càng có thói quen chiếu cố người khác, ngược lại so với các bạn nữ cùng tuổi càng ôn nhu dễ ở chung hơn một ít, đang vẻ con gái cũng càng nhiều, hơn nữa trời sinh bộ dáng cũng xinh đẹp, suy cho cùng cô chỉ nhiều chứ không ít.

Lăng Thanh Viễn trong đầu liên tưởng đến một hình ảnh, Lăng Tư Nam hơn hai mươi tuổi mặc tạp dề, vì nam nhân về trễ mà nấu cơm, nam nhân chờ không kịp tiến lên ăn vụng một ngụm, khoa trương mà khen ngợi tay nghề của cô, Lăng Tư Nam vỗ nhẹ đầu nam nhân kêu hắn đi rửa tay, trong lúc lơ đãng toát ra biểu tình thẹn thùng -- khi cô ở dưới thân hắn mới toát ra biểu tình mê người.

Trái tim dần trở nên khó chịu.

Hắn đi đến phía sau Lăng Tư Nam, nhẹ nhàng ôm lấy eo chị gái.

"Tôi thích a."

Lăng Tư Nam còn đang đảo xương sườn thì đừng lại đũa.

"Tôi thích chị gái."

Lăng Tư Nam thanh giọng nói: "Biết cậu thích tôi rồi, nếu đến em trai mà cũng không thích tôi, tôi đây làm chị gái có bao nhiêu thất bại."

Lăng Thanh Viễn ôm cô, lười biếng mà dựa vào đầu vai cô, ánh mắt ảm đạm.

Hắn đơn giản nhắm mắt lại, dùng môi hôn vành tai cô.

"Ngô." Lăng Tư Nam nghiêng đầu trốn tránh, "Thanh Viễn, không cần còn như vậy." Cô nâng tay còn đang nhàn rỗi lên đẩy hắn ra, "Tôi phải nói bao nhiêu lần cậu mới chịu nghe." Trong lòng tê tê ngứa ngứa, Lăng Tư Nam rõ ràng căn bản không chống cự được em trai chính mình đệ đệ.

Lăng Thanh Viễn tay sờ vào vạt áo giáo phục cô.

"Rất thích chị..." Hắn cắn lỗ tai cô nhỏ giọng thở dài, "Thích lỗ tai chị..."

Lăng Tư Nam run lên, cắn môi dưới, thiếu chút nữa quên lật lại miếng xương sườn.

"Thích eo chị."

Tay cô chống cự lại lôi kéo hắn, nhưng bất đắc dĩ Lăng Thanh Viễn lúc này có hai tay tự do, cô thì chỉ có một, đầu ngón tay hắn ở vòng eo cô vuốt ve, mỗi khi chạm đến chỗ nào, liền khiến chỗ đó nổi lên một trận ngứa .

"Ha ha ha..." Lăng Tư Nam nhịn không được cười, "Đừng đυ.ng, đừng đυ.ng, rất ngứa --"

Lăng Thanh Viễn không có mở mắt, nghe được cô xin tha, ngược lại ý xấu mà di chuyển đến chung quanh rốn cô đánh vòng.

Cô cắn môi nâng thân mình lên, đem hai tay hắn đều đẩy xuống dưới, định để hắn rời xa hông mình nhưng lại chạm vào một vùng thịt mềm mẫn cảm.

Lại bởi vì động tác này, cái mông hơi hơi chu lên, để trên dương cụ đang phồng lên sau lớp quần giáo phục.

Động tác hai người đều cứng đờ trong một giây.

Hô hấp hắn khuynh dán vào bên tai Lăng Tư Nam: "Sao lại gấp đến không chờ nổi như vậy?"

Hạ thể chậm rãi đỉnh lên phía trước, cách hai mảnh giáo phục, cọ xát lẫn nhau.

Lăng Tư Nam chạy nhanh thu trở về, chính là tay bị cô đè ở phía dưới, tức thì liền đè lại bụng cô, làm cho cô như đang theo ý hứa theo.

"Ân..." Cô nghe được Lăng Thanh Viễn thấp giọng rêи ɾỉ, lỗ tai nghe đến đến giọng thiếu niên động tình, thân mình mềm xuống một mảnh.

Lăng Thanh Viễn lần này thực ôn nhu, chưa từng có một chút xâm lược, chỉ là dùng dươиɠ ѵậŧ vào vây lấy hạ thể cùng cô cọ xát.

Lăng Tư Nam hồng hết cả mặt, cảm thấy phía dưới hư không phát ngứa, muốn bị cái gì đó cắm vào.

Rõ ràng là ở trốn, lại thoạt nhìn như là ở đón ý hùa theo.

"Xương sườn sẽ bị cháy, chị gái."

Cô vội vàng đem lực chú ý phóng lên trên chảo xương sườn, tay vội đảo loạn mà nhanh chóng vớt ra.

Trong lúc này hai người vẫn duy trì tư thế như cũ trước sau kí©h thí©ɧ, hạ thân để ở bên nhau.

Lăng Tư Nam mới vừa thay qυầи ɭóŧ mới, lại dính dính nhạo nhão.

"Thật muốn làm chị không mặc quần áo ở chỗ này bị tôi thao..."

Lăng Thanh Viễn quay mặt cô qua, làm cô quay người cùng chính mình hôn môi, đầu lưỡi vói vào miệng cô, không màng đến cô kháng cự mà cùng đầu lưỡi cô giao triền.

Hai đầu lưỡi ướt hoạt đan xen nhau, trong phòng bếp vang lên âm thanh khoang miệng trao đổi nước bọt.

Nụ hôn này sắc tình đến không cách nào hình dung, thẳng đến cô thở hỗn hển, Lăng Thanh Viễn mới rời khỏi môi cô còn mang ra sợi chỉ bạc dính liền giữa hai người.

Lăng Tư Nam trong tay còn cầm chiếc đũa, một cái tay khác ấn ở bệ bếp thủy tinh bên cạnh, mông bị hắn nâng lên, thừa nhận từng đợt và chạm từ phía sau. "Không cần... Ngô ân... Ngô Thanh Viễn... Không cần như vậy..."

Lăng Thanh Viễn nghe bên tai tiếng chị gái đứt quãng xin tha cùng tiếng rêи ɾỉ, cảm giác mỗi một tiếng đều làm hạ thể hắn phất lên, mỗi một chữ đều làm dươиɠ ѵậŧ hắn càng trướng đại vài phần.

Chị gái là của hắn, là của một mình hắn.

Chị gái mỹ vị như thế, hắn không muốn nhường cho bất luận cái nam nhân nào.

Nếu nói thích cô là lσạи ɭυâи thì thế nào, chẳng lẽ không thích cô lại cùng cô lên giường là không phải sao?

Cô nên là của hắn a, thân thể mỗi một cm đều là của hắn, bao gồm cả trái tim cô.

Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thao nữ nhân khác, duy nhất chỉ muốn thao cô.

Chẳng sợ lấy thân phận em trai, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tất cả đều rót vào trong thân thể chị gái, đem cô chơi hư.

"... Ân... Thanh Viễn... Cậu buông ra, buông tôi ra... Đừng, đừng như vậy, Thanh Viễn, Thanh Viễn..." Cô mê ly mà ưm lên, nỗ lực chống cự du͙© vọиɠ đột kích như bị trúng thôi tình.

"Tôi thật sự nhịn không được." Lăng Thanh Viễn đột nhiên duỗi tay kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, lại muốn động thủ mở đai lưng.

Trong nháy mắt hạ thể Lăng Tư Nam dính đầy chất lỏng đáp đáp chảy xuống quần đồng phục.

Muốn làm cô, liền ở chỗ này, đem cô xỏ xuyên qua.

Nghe được âm thanh chốt dây lưng mở, Lăng Tư Nam trong nháy mắt thanh tỉnh.

Cô đột nhiên một phen đẩy em trai ra: "Lăng Thanh Viễn! Cậu bình tĩnh một chút!"

Lăng Thanh Viễn bị đẩy ra vài bước, giật mình trơ mắt đối diện nhìn cô.

"Chị..."

(Chưa h nữa trời, chờ h của Nam Nam Viễn Viễn mà lâu quớ)

Giờ khắc này cô rốt cuộc ý thức được chính mình lại một lần nữa luân hãm ở trong du͙© vọиɠ em trai đem đến, Lăng Tư Nam mũi lên men, nước mắt lập tức liền rớt ra tới.

"Cậu luôn là như vậy, căn bản như vậy mà mặc kệ cảm thụ của tôi..."

Cô che miệng, đỏ bừng hốc mắt nhìn em trai: "Chúng ta là chị em ruột không thể lên giường! Cậu chẳng lẽ còn không hiểu sao?!" Kỳ thật có giận nhất là chính mình lần nào cũng không cầm giữ được chính mình.

Dù cho Lăng Thanh Viễn mới là người khởi xướng, cô chỉ có thể giận chó đánh mèo.

Lăng Thanh Viễn nhìn chị gái trước mặt thật sự nổi giận rồi, đã quen việc cô đều nhất nhất thuận theo, lần đầu bị như vậy cảm thấy không biết làm sao.

Nếu là trước kia, hắn sẽ không để ý cô nghĩ như thế nào, với cá tính của hắn, có thể dễ dàng đem cô ăn đến không biết giận hờn, nhưng hiện tại có cái gì đó không giống nhau.

Hắn rũ mi nhấp môi nhìn cô thật lâu, mới nghẹn ra một câu: "Tôi không có..."

"Cái gì!" Còn dám nói không có?!

"... Không có lên giường."

Đây là ở trong phòng bếp.

Bọn họ đứng mà.

"Lăng Thanh Viễn." Lăng Tư Nam đều sắp bị hắn làm tức chết rồi.

Lăng Thanh Viễn đi lên phía trước, nguyên bản muốn ôm lấy cô, lại bị cô né tránh, hắn chỉ có thể đứng ở chỗ đó hơi hơi đạm ánh mắt, giọng thiếu niên mềm ấm nói: "Đừng nóng giận."

Lăng Tư Nam còn định làm khó dễ, lại nghe đến một mùi khét, sau lưng cô nổi lên một trận khói nhẹ, trong nồi phát lên tiếng bùm bùm mà nhảy lên tới.

"Không xong!" Chuyện gì nữa đây!

"Ngươi đừng nhúc nhích, để tôi." Lăng Thanh Viễn trước một bước đem cô đẩy ra, đâu vào đấy mà dập lửa, cái nồi, dời đi, toàn bộ hành trình thần sắc bình tĩnh vững vàng, động tác liền mạch lưu loát.

Lăng Tư Nam nhìn bóng dáng cao thẳng của em trai, bỏ qua một bên ánh mắt.

Cô đương nhiên tinh tường biết, Lăng Thanh Viễn không phải chỉ là em trai cô, hắn còn là một người nam nhân.

Update:5/6/2020

Các bước để chương ra nhanh:

B1: Bỏ phiếu

B2: Cmt : cảm ơn ad, yêu ad, or hối tôi ra chương (nếu lâu rồi không thấy chương mới), vv các kiểu các kiểu.. miễn Cmt là tui vui rồi