Chương 5

Cả một ngày không ăn uống gì, nửa đêm đói bụng, Ly mò xuống nhà bếp. Sau đám cưới, cô được đưa thẳng về căn biệt thự này, sống chung cùng Thạch và gia đình Bách. Đồ đạc của cô cũng được Bách âm thầm gói ghém, chuyển về ngay trong ngày.

Mới ở chung cùng Thạch khoảng một ngày, thật ra Ly cũng chẳng thấy chuyện này có gì to tát nữa, ngoại trừ việc Thạch là một tên ngốc, một kẻ điên. Từ chiều đến tối hắn cứ bám dính lấy cô, đòi cô kể chuyện cho hay là rủ cô chơi đồ chơi cùng mình. So với làm vợ, Ly tự thấy mình giống một bảo mẫu hơn.

Ly bật bếp lên, đun nước và nấu một chút mỳ. Thực phẩm trong nhà luôn được chuẩn bị rất đầy đủ, phong phú. Ly vừa nấu ăn, vừa nghĩ đến cuộc sống hiện tại này. Mặc dù có chút ngoài mong muốn, nhưng cũng không phải quá tồi tệ nhỉ. Giống như bị những lời nói của Bách thôi miên, Ly đã nghĩ rằng, mình chỉ cần tiền thôi thì lấy ai mà chả như nhau.

Nước trong nồi sôi lục bục, tiếng động làm cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ đó.

- Sao mày có thể nghĩ thế? Mày muốn cả đời ở đây hầu hạ một tên ngốc hay sao? Mày điên rồi à, mày lấy thằng chồng điên rồi cũng điên theo luôn hả!

Ly lẩm bẩm, tự tát vào má mình để kéo lại sự tỉnh táo. Đó đúng là suy nghĩ hoang đường, cô đã quyết định phải tìm cách bỏ đi cơ mà. Cô phải nắm được điểm yếu nào đó của Bách hay của mẹ con anh ta, như vậy thì mới có cơ hội lật ngược tình huống này.

- Em không cần điên theo hắn.

Một vòng tay vươn đến, ôm lấy eo cô. Ly giật mình ngoái đầu lại, phát hiện ra Bách đang ôm mình, đặt cằm lên vai mình. Cảnh tượng này lãng mạn như thể họ mới là cặp vợ chồng thật sự, như thể hôm nay người Ly cưới là anh ta chứ không phải Thạch.

Nhưng cô làm sao quên được những lời anh ta đã nói với mình, anh ta tuyệt tình thế nào, lạnh nhạt thế nào, cả đời này cô cũng không quên được. Sau những thổn thức mà ấm ức cô phải chịu đựng, giờ đây đối với Bách, cô chỉ còn nỗi hận. Tất nhiên, còn hận tức là còn yêu, làm sao có thể chấm dứt tình yêu chỉ sau một ngày, dù rằng cô biết mình bị anh ta phản bội và lừa gạt.

- Buông ra. Anh lại muốn gì ở tôi nữa.

Ly đẩy hắn ra, dùng đôi đũa mình đang cầm chặn ngay ở giữa hai người. Bách nghe lời, đứng cách cô đúng một bước chân, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không. Anh ta nghiêng người về phía trước một chút, nháy mắt với cô.

- Anh nói, em không cần điên theo hắn. Em là vợ hắn trên danh nghĩa, nhưng em vẫn có thể qua lại với anh mà, đúng không?

- Anh! – Ly nhíu mày, có chút cảm giác tức giận. Người đàn ông khốn khϊếp này cứ không ngừng muốn đùa giỡn tình cảm với cô. – Anh coi tôi là loại người gì hả?

Ly bực bội vung tay lên, quên rằng mình đang cầm đôi đũa cả dài ngoằng. Bách túm lấy cổ tay cô, lấy đôi đũa ra ném đi, thuận thế đẩy cô về phía bếp. Anh ta cúi sát xuống mặt cô, thì thào, hơi thở mềm mại lượn lờ qua đầu mũi cô.

- Chà, anh không nghĩ em lại trung thực đến thế, cưới chồng thì theo chồng luôn sao? Anh tưởng em chỉ nghĩ đến tiền thôi chứ.

- Anh còn dám nói tôi như thế, tôi sẽ đánh anh đấy!

Ly nghiến răng. Người như anh ta không có tư cách mắng cô. Đúng là cô cần tiền, nhưng đó là bất đắc dĩ mà thôi.

- Em cứ đánh đi. Đánh cho hả cơn giận của em. – Bách túm lấy cổ tay cô, đặt lên ngực mình. – Đánh xong rồi thì nghe cho rõ đây. Anh sắp xếp cho em cưới tên Thạch đó không phải là không có lý do. Em ở bên cạnh hắn, nhưng phải làm việc cho anh.

Ly đẩy hắn ra nhưng không thể. Hai tay hắn như hai thanh sắt khóa chặt cô bên bàn bếp. Hắn cầm tay cô bằng một bàn tay, kéo ra phía sau lưng cô, một tay còn lại thì nắm lấy cằm cô.

- Chỉ cần em nghe lời, sau này, sau này anh sẽ cho em một danh phận.

Lời thì thào của hắn phảng phất bên tai. Ra là vậy, Ly chợt hiểu ra Bách muốn gì ở mình. Hắn lừa cô cưới Thạch, đem cô biến thành cái máy theo dõi ở bên Thạch. Nhưng anh ta nghi ngờ gì Thạch mà cần theo dõi hắn, không phải hắn là tên ngốc dễ lừa sao?

Những thắc mắc của Ly dường như đã biểu hiện hết trên mặt cô. Bách khẽ cười, cũng không muốn giải thích nhiều lời. Đối với anh ta, Ly chỉ là một quân cờ, mà một quân cờ thì không nên biết quá nhiều thứ.

- Đừng nghĩ gì cả, nghe lời anh là được. Anh muốn em theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

- Nếu tôi không làm thì sao?

Ly liếc nhìn Bách, có ý thăm dò.

- Tốt nhất là em nên nghe theo lời anh, bằng không hậu quả tự em chịu. Như em nói, anh là thằng khốn chuyện gì cũng làm được đấy.

Anh ta nói rồi thì cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô. Đôi môi lạnh lẽo của Bách truyền sang cho cô cảm giác buốt giá, trong nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này chỉ có ý dọa nạt, thị uy, đùa giỡn, hoàn toàn không có chút tình cảm nào. Ly rùng mình, đến khi Bách rời đi, căn phòng bếp rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, cô mới nhận ra mình đã hi vọng một điều hết sức buồn cười.

Cô còn muốn gì đây, muốn tất cả chỉ là một giấc mơ, muốn những điều tên khốn kia nói là giả, hay muốn mọi thứ anh ta làm cũng chỉ là bất đắc dĩ, giống như cô? Cô chờ đợi cái gì ở anh ta nữa chứ? Thứ anh ta cần ở cô là một công cụ.

Mải nghĩ, nước đã sôi đến mức trào cả ra ngoài từ bao giờ. Cô không cẩn thận đặt tay xuống mặt bếp, bàn tay tiếp xúc với nước nóng lập tức cảm nhận được cơn đau rát. Ly vội rụt tay về, xả nước lạnh xuống tay mình. Cũng may, tay cô mới chỉ đỏ chứ chưa phỏng lên.

Cô cũng không muốn ăn gì nữa, đem nước đổ đi, cất nồi, rồi lại quay về phòng.

Là vợ Thạch, dĩ nhiên là cô ngủ chung phòng với hắn. Lúc cô rời khỏi phòng, hắn đã ngủ rất say rồi. Ly bước đến bên giường, lặng lẽ ngồi xuống sàn, đưa mắt nhìn Thạch. Gương mặt say ngủ của hắn trông rất bình yên, có vẻ như hắn hoàn toàn không biết mình đang sống trong một cái ổ sói, tất cả những người ở ngoài kia, những kẻ mà hắn coi là người thân, người tốt, đều là những con sói đói trắng cả mắt, lúc nào cũng nhìn hắn chằm chằm, chầu chực để xâu xé mớ tài sản trong tay hắn.

- Họ muốn gì ở anh? Rốt cuộc là họ đang tìm kiếm thứ gì?

Ly thì thầm. Cô đã không còn cảm giác ghét bỏ người đàn ông này, suy cho cùng, cô thấy tội cho hắn hơn. Đặng Trường Thạch, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trong tay nắm giữ rất nhiều thứ tốt đẹp. Nếu không vì điên điên khùng khùng thế này, có lẽ bây giờ hắn đã là bá chủ một vùng. Tiếc là bây giờ hắn chỉ như một đứa trẻ, ngày ngày nói đủ thứ chuyện linh tinh rồi chơi xếp hình lego.

Tình cảnh của hắn cũng có chút giống cô nhỉ, đều là những người đơn độc, có nhà mà như không. Hắn sống trong hang sói, còn cô thì có nhà mà không thể về.

Ly thở dài. Người đang say ngủ kia không đáp lời cô được. Hàng mi dài của hắn khẽ rung động, vẻ đẹp của hắn hoàn hảo khiến người ra phải ghen tị. Nếu hắn không ngốc, nếu cô gặp hắn trước khi gặp Bách, có lẽ cô cũng sẽ rơi vào lưới tình với hắn.

- Anh nói xem, tôi phải làm gì đây hả? Nghe lời anh ta, làm việc cho anh ta sao? Tôi không muốn chút nào. Tên khốn đó đã lừa tôi mà.

Ly thì thầm, cô quả thực không muốn. Cô hận Bách, cô cũng không muốn hại người đàn ông đáng thương này. Cô chỉ muốn rời khỏi đây, chuyện của họ không can dự đến cô. Nhưng đáng tiếc, cô đã ở trong căn nhà này rồi, đã là vợ của Thạch, bị Bách khống chế, cô không thể nói là mình không liên quan nữa.

Trường Thạch hơi nghiêng người, từ tư thế nằm thẳng quay sang bên Ly, hắn nhíu mày, dường như vẫn đang ngủ say, nhưng lại bắt đầu nói mơ.

- Bố mẹ phải rời khỏi đây. Sau khi xử lý xong mọi chuyện, con sẽ đi đón hai người.

Thạch lầm bầm trong miệng, giọng điệu rất nghiêm trọng, như thể hắn đang diễn lại một phân cảnh vô cùng căng thẳng trong bộ phim nào đó.

- Dì sẽ không buông tha cho hai người. Con đã giấu thứ đó đi rồi.

Thạch nói, trên trán đã túa đầy mồ hôi. Cả người hắn run lẩy bẩy, bàn tay trên chăn cuộn chặt lại, gân xanh nổi đầy, lan đến tận cánh tay. Ly cũng bắt đầu sợ hãi, hắn vừa nói gì nhỉ? Hắn nói, hắn giấu thứ gì đó đi. Liệu đó có phải lý do vì sao Bách bắt cô phải theo dõi hắn, không bỏ sót một hành động nào hay không?

- A!

Thạch bỗng dưng gào lên, trông hắn rất khổ sở. Hắn mở bừng mắt, ngồi bật dậy, đôi mắt mơ hồ phủ một lớp sương mờ. Ly không biết hắn đã tỉnh chưa hay vẫn còn đang mơ ngủ. Hắn ngồi bần thần một lúc, sau đó hắn khóc, nước mắt lặng lẽ rơi trên má, hoàn toàn không hề có tiếng động nào. Trông hắn lúc này không giống như đứa trẻ ba tuổi mà cô biết.

Ly mon men lại gần hắn, đặt tay lên vai hắn.

- Này, anh có sao không vậy? Anh gặp ác mộng à? – Ly khẽ hỏi.

Trường Thạch quay sang nhìn cô, nét mặt hắn đột nhiên thay đổi, nhưng thay đổi thế nào thì Ly cũng khó mà nói được. Cô không thể miêu tả được gương mặt hắn nữa, cô chỉ biết, hắn lại khác rồi. Thạch bỗng dưng túm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình ôm thật chặt, rồi bắt đầu rống lên.

- Ôi! Vợ ơi! Cứu tôi với, cứu tôi. Mơ không đẹp, mơ không vui gì cả. – Hắn vừa khóc hu hu vừa nói.

Ly vỗ lưng hắn, dỗ dành, trong lòng cô ngổn ngang nhiều suy nghĩ.

- Được rồi, là ác mộng thôi. Không sao đâu.

- Không thích, không ngủ nữa. Tôi sợ. Vợ ở đây với tôi đi.

Thạch bĩu môi, ngước mắt lên nhìn cô, hai mắt long lanh đến sợ. Ly lập tức mềm lòng. Cô đỡ hắn nằm xuống giường, mình thì trèo lên nằm bên cạnh, vỗ về hắn.

- Rồi, tôi ngủ cùng anh. Nào, ngoan, ngủ đi.

- Vợ hát cho tôi nghe đi. Ngày trước mẹ ngày nào cũng hát ru cho tôi đấy.

Thạch nói, hai mắt ánh nên vẻ mong chờ. Ly thầm thở dài, sao cô lại thấy thương cái tên này chứ. Hắn rõ là phiền phức. Thạch cứ nhìn cô không chớp mắt, chờ đợi cô hát cho mình nghe. Ly đành phải hát cho hắn mấy bài mà cô biết, không phải bài hát ru nhưng cũng gọi là êm tai. Thạch lại dần dần ngủ thϊếp đi.

Ly xoay người quay lưng lại với hắn. Nghĩ về lời nói mơ của Thạch, cộng thêm cả lời nói của Bách khi nãy, Ly càng cảm thấy trong chuyện này có quá nhiều bí mật. Cô muốn rời khỏi đây thì phải nắm được thóp của Bách, tức là phải biết được cái bí mật kia, chí ít cũng phải biết được Thạch đã giấu cái gì đi. Có lẽ đó là thứ mà mẹ con Bách đang tìm bấy lâu nay. Đúng vậy, cô cần điều tra về thứ đó.

Ly suy nghĩ đến mệt mỏi, lim dim ngủ thϊếp đi.