Chương 41: Công bố bí mật (1)

Trưa thứ 7, cả nhóm dẫn nhau tới một trong những nhà hàng của Bích dùng bữa. Vì là cuối tuần nên không ai vắng mặt cả, Vũ còn gọi cả Sương và nhóm của Nhung sang cho vui. Tính đến thời điểm hiện tại, cái hội kín sung sướиɠ này đã có kha khá thành viên, mà hầu hết đều là những người có cuộc sống khá giả, nhàn cư sung túc và đam mê nɧu͙© ɖu͙©. Đếm sơ qua cũng phải gần hai chục mạng.

Nhóm đàn bà phụ nữ gồm có:

Đào Ánh Sương (24 tuổi)

Lê Hồng Nhung (42 tuổi)

Ngô Thụy Bích (51 tuổi)

Đặng Ngọc Dung (49 tuổi)

Lê Tâm (19 tuổi)

Phạm Gia Hân (45 tuổi)

Nguyễn Minh Yến (17 tuổi)

Nguyễn Tố Như (17 tuổi)

Hà Kim Loan (65 tuổi)

Triệu Bảo Trâm (45 tuổi)

Phan Thanh Liên (31 tuổi)

Triệu Bảo Nhiên (14 tuổi)

Triệu Bảo Siêu (12 tuổi)

Ahri (1 tuổi)

Nếu tính cả cô nàng gymer gợi cảm, bạn thân của Nhung, tức Nguyễn Ánh Linh (28 tuổi) thì nhóm đã có tổng cộng 15 người phụ nữ từ mọi độ tuổi, từ già đến trẻ đủ cả. Từng ấy người, cũng tức có tới 15 cái l*и liên tục đòi hỏi do đó cánh đàn ông tuy ai cũng mạnh mẽ như siêu nhân, nhưng cũng đã phải từ từ tăng thêm số lượng để có thể đáp ứng đủ nhu cầu, tuy không cần phải nhiều đến mức áp đảo phái yếu, nhưng ít nhất cũng phải đủ để tạo thành 15 cặp đôi.

Tạm thời cánh mày râu hiện tại đã có:

Trần Vân Vũ (30 tuổi)

Triệu Bảo Sơn (quỷ con)

Trần Quang Dũng (27 tuổi)

Phạm Trúc Nhân (28 tuổi)

Tài Cẩu (31 tuổi)

Trung Mập (30 tuổi)

Kiệt Lặc (30 tuổi)

Vũ gọi thêm bạn của mình tới, tức Trần Tuấn Cường (30 tuổi) thì mới đủ 8 mạng, trông vẫn còn khá xa so với mục tiêu ban đầu. Thấy vậy, Nhung và Linh mới đưa ra đề nghị kết nạp thêm 2 thành viên nữa, cũng chính là 2 anh em sinh đôi mới 18 tuổi Võ Nguyên Bảo và Võ Nguyên Phú. Được sự tán thành từ trước của các bà nên đề nghị này nghiễm nhiên được thông qua trót lọt, với lại mấy tên đàn ông ai cũng trưởng thành cả rồi, đôi khi cho thêm vài thằng ku vào nữa cũng vui, miễn kín miệng với lại biết chiều chuộng mấy chị em là được. Phần công lực thì có sự đảm bảo của Nhung và Linh nên Vũ cũng chẳng buồn nghi ngờ làm gì.

“Vậy chiều gọi tụi nó sang nhà anh chơi.”

“Chiều nay em bận… nhưng để em nhắn 2 đứa sang ra mắt mấy anh chị lớn.”

Vũ vừa ăn vừa nói chuyện với Nhung, ở bên kia mấy bà cũng đã học theo Dũng và Nhân, tạo xong cho mình một tài khoảng để tham gia nhóm chat kín trên một ứng dụng điện thoại, thời này ai cũng có smartphone nên chuyện này hết sức dễ dàng. Phòng chat nhóm để dành thông báo những gì quan trọng, còn bình thường thì mọi người sẽ kết bạn rồi chat riêng với nhau, có muốn chơi bời đánh lẻ gì thì rủ rê qua đấy cho kín đáo.

Ăn uống no say xong, mọi người thống nhất tản ra, mỗi người một việc, đến chiều thì tụ tập lại ở 3 căn biệt thự để vui chơi với nhau. Vũ gọi Dung và Sơn tới một quán café để bàn công việc, họ định bụng sẽ sử dụng số tiền mà Aryan để lại hòng đầu tư một vài hạng mục sắp tới. Thấy ai cũng có việc của mình, mỗi Cường là còn lẻ loi chẳng biết đi đâu nên Vũ mới tìm cho gã một người bầu bạn. Bất quá, ngoại trừ mấy cô nhóc ra thì tạm thời ai cũng có việc bận cả, nên Cường chỉ còn nước dẫn sấp nhỏ đi chơi một vòng.

Và đó là một buổi sáng thứ 7 hết sức bình thường, tựa như mọi ngày của bao người. Nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là thứ bình yên giả tạo, bởi vì đâu đó trong hư không, vẫn còn vô số cặp mắt dõi theo bọn họ… Vũ thầm cảm thán, giá mà không có mối đe dọa từ Aryan thì hay biết mấy.



Trời vừa chập tối thì ba người Vũ, Sơn và Dung mới về đến biệt thự. Họ từ cổng đi vào, vừa đi vừa bàn công việc trên giấy tờ vô cùng hăng say, chủ yếu là về cách sử dụng số tiền sao cho hợp lý, nhưng không phải là để đầu tư, mà phần lớn là dùng để mua sự an toàn trước những mối hiểm nguy sắp tới.

“Chị nói thật đó, tốt nhất em nên thuê cao thủ từ phái của chị bảo vệ khu này, công phu của họ khá cao, chỉ cần thêm một người lãnh đạo tốt thì mặt an toàn sẽ được đảm bảo.”

Dung xuất thân từ cổ võ Việt nên hiển nhiên muốn đem lợi ích về cho phái mình, bà đề cử một vài cao thủ, tuy không quái thai như Vũ và Sơn, nhưng ít nhất thì vẫn có thể đảm ảo được an toàn cho những người trong nhóm. Sơn ngẫm một lúc thấy cũng có lý, tại ở Việt Nam hàng nóng và đường dây đánh thuê được quản lý chặt chẽ, nên không thể tùy tiện kiếm mối từ nước ngoài được, thôi thì chi bằng thuê công ty bảo an của Dung luôn cho rồi.

“Nếu 2 người đồng ý thì tuần sau chị về phái một chuyến, đem những tay đánh giỏi nhất tới đây.”

Dung cười, khoác tay 2 thằng, âu yếm kéo họ vào nhà. Vũ và Sơn cũng vòng tay ra sau xoa nắn cặp mông căng tròn sau lớp váy công sở trang nghiêm của bà, họ biết rằng Dung thật lòng nên mới suy nghĩ thấu đáo như vậy.

Cả 3 đi vào trong nhà thì thấy nhóm của Ahri và Tâm đang ngồi sơn móng tay cho nhau.

“Anh Vũ…”

Ahri thấy Vũ về thì chạy lại ôm cổ gã, hôn tới tấp vào má, như một cô cún con mừng chủ về nhà vậy. Tâm cũng chạy giúp cất xấp hồ sơ mà Sơn đang cầm.

“Mọi người đâu rồi?”

Dung đẩy 2 thằng dê xồm kia ra, để Tâm và Ahri cho họ ôm eo nắn bóp tý, phần mình thì ngồi thừ người ra sofa thư giãn.

“Anh Dũng với anh Nhân hộ tống nhóm dì Hân đi làm đẹp rồi.” – Tâm buột miệng kể.

“Còn thằng Cường?”

Vũ vừa bóρ ѵú Tâm, vừa quay sang hỏi về bạn mình khiến 2 cô bé đồng loạt chỉ tay lên lầu. Thế là cả đám vội vàng chạy lên xem, bỗng họ phát hiện có tiếng rêи ɾỉ từ trong phòng ngủ vọng vang. Hóa ra, Cường sau khi hòa nhập với cả bọn đã đem mấy bé gái về nhà hòng làm quen với cái việc mà gã đã từng rất sành sỏi.

Làʍ t̠ìиɦ.

Bởi vì từng là siêu sao của đội bóng trường đại học, nên Cường thuở thanh niên từng có vô số bạn gái, sớm đã quen với việc mà đàn ông đàn bà nên làm khi ở một mình. Chẳng qua, lần này, đối tác của Cường có hơi nhỏ một xíu.

Trên giường, Cường đang lật Như nằm sấp, hai tay ghì chặt lấy vai cô bé, không ngừng dập dìu phần thân dưới vào mông nàng, như thể con nghiện đang say mê với thứ thuốc cháy bỏng khiến mình lên tiên. Cả hai phối hợp hết sức ăn ý, Cường nhấp thì Như cũng động theo, vừa rên to kí©ɧ ŧìиɧ, vừa trưng ra bộ mặt đĩ thỏa không hợp với lứa tuổi 17 của mình chút nào.

Yến, bạn thân của Như đang ngồi trên ghế quay phim, vừa cười trộm vừa nghĩ xem nếu đem đoạn clip này cho những kẻ đang theo đuổi Như xem thì sẽ thế nào. Liệu họ có hộc máu hay không khi chứng kiến cảnh nữ thần thể thao trong lòng mình đang bị một gã trai già 3x tuổi dập cu vào l*и trong tư thế úp thìa một cách hết sức bạo ngược. Đã thế, nàng lại chẳng hề có chút gì gọi là gượng ép, mà còn hết sức phối hợp như một con điếm rẻ tiền với dòng máu dâʍ đãиɠ không thể cứu vớt.

“Sung nhỉ?”

Vũ và cả đám tiến vào, chống mắt xem Cường làm ăn ra sao. Gã vẫn chẳng nói gì mà vẫn âm thầm nện ©ôи ŧɧịt̠ càng lúc càng mạnh bạo, tựa như 10 năm nằm dài trên giường đã bào mòn đi cái tính khí sôi nổi của gã mất rồi vậy. Tố Như bị công kích liên tục trong một thời gian ngắn nên cũng nhanh chóng đạt tới cao trào mà ngất đi, Cường thấy người tình bé nhỏ không còn đủ sức tiếp tục cuộc chơi nên cũng rút cu ra, phơi bày thanh kiếm thịt vừa to vừa dài khiến Yến và Dung không khỏi thầm nuốt nước bọt.

“Mày làm gì tao rồi?”

Cường hỏi, bởi vì trước ánh mắt của bao người, thân thể tráng kiện của gã đang dần nổi lên những hình xăm tribal đầy ma mị. Yến thì tất nhiên chẳng hiểu chuyện gì, nhưng những người còn lại thì rõ ràng lắm.

Trần Tuấn Cường đã hoàn tất giai đoạn chuyển hóa, từ người thành quỷ.

Không như Dũng, Nhân và Tâm là loài bán quỷ được Vũ cùng quỷ con tạo ra bằng cách cấy gene hoặc truyền thẳng quỷ khí vào người, để chúng cải tạo thân thể họ. Cường từ đầu đã bị liệt do chấn thương cột sống, nên muốn gã trở lại, chỉ có thể dùng máu của loài quỷ quý tộc (máu của Vũ) mà cấy thẳng vào cột sống, để nó xâm chiếm và triệt để thay đổi toàn bộ cấu trúc gene. Nói cách khác, Cường từ nay đã không còn là người, mà giống như Vũ, là một thành viên trực hệ nhân gian của gia tộc tội đồ Asmodeus.

“Chuyện… chuyện gì vậy…?”

Yến hoảng sợ vì cảnh tượng Cường sau khi đυ. Như tơi bời đã thức tỉnh dòng máu quỷ trong gã, cô bé lắp bắp, hoàn toàn không hiểu việc gì đang diễn ra. Bất đắc dĩ, mấy tên đàn ông mới kéo nhau ra ngoài, để Tâm, Dung và Ahri thông não cho Yến về thân thế thực sự của Vũ cũng như những gì đang diễn ra lúc này.

3 tên đàn ông kéo nhau xuống phòng tập thể hình, để Vũ và Sơn đem những lý luận về quỷ khí truyền đạt cho Cường nghe. Họ thảo luận được một chút thì mấy người kia cũng lục tục kéo nhau về.

“Thế giờ sao?”

Quỷ con hỏi, Vũ thì vẫn trầm tư, đằng xa, Cường vẫn đang say mê biến ảo ra mọi thứ từ nguồn năng lượng mới lạ đang chảy quanh mạch máu của mình.

“Tối nay tập trung lại, tao sẽ công bố cho mọi người nghe tất cả.”

“Cũng được, giấu mãi cũng chẳng hay.”

Sơn phủi tay cười trừ: “Nhưng đừng nhắc đến việc Triệu Bảo Sơn thật đã chết, cứ để cả nhà bà Loan hiểu lầm cũng được. Dù sao thì tao cũng không muốn họ phải đau khổ lúc này.”

Ánh mắt của Vũ bừng sáng, nhìn chòng chọc vào Sơn như thể đang cố hiểu ra một bài toán khó khăn vậy.

“Đó cũng là tình cảm sao?” – Vũ hỏi.