Chương 3

– "Sương nhi… con hãy nhớ kĩ… đừng hận ba. Mà tất cả là người đàn bà kia, là bà ta chia rẽ gia đình chúng ta, bà ta mang ba con đi mất… "

Đây là lời nói cuối cùng mẹ dành cho nàng trước khi tắt thở. Cho tới bây giờ, Nguyễn Ngô Sương vẫn còn mơ thấy ánh mắt bi thương của mẹ ngày ấy. Một người đàn bà cả đời chỉ mong muốn được cùng người mình yêu sống hạnh phúc, lại bị người đàn bà khác huỷ hoại gia đình trong chốc lát.

Ba của Nguyễn Ngô Sương tên là Nguyễn Minh. Mồ côi từ nhỏ, xuất thân từ vùng quê xa xôi, được bà nội nuôi nấng trưởng thành. Thi đỗ vào trường y, luôn nỗ lực không ngừng học tập. Đến ngày tốt nghiệp, chí lớn muốn đứng đầu một bệnh viện, nhưng xã hội bất công, đâu chỉ tài năng là được trọng dụng.

Nguyễn Minh chỉ như con kiến nhỏ. Lý lịch không có gì nổi bật, đến cả một bác sĩ bình thường nhất cũng tỏ ra khi dễ. Một lần tai nạn, đυ.ng trúng y tá tên là Vu Hồng cũng xuất thân là nông thôn vô cùng nổi tiếng ở bệnh viện này. Nổi tiếng bởi Vu Hồng nhờ mối quan hệ thân quen mới được vào làm. Hai người tính chất công việc không sai biệt lắm, lại cùng xuất thân nghèo hèn nên mau chóng trở thành bạn bè thân thiết.

Hai người có nhiều điểm giống nhau. Trong bệnh viện, lương được nhận thấp nhất, việc lại phải làm nhiều nhất, đôi khi các bác sĩ khác tâm tình không tốt lại đổ giận lên vài câu. Cùng là hai kẻ bất hạnh gặp nhau, hai người trò chuyện, trao đổi số điện thoại, mấy tháng sau thì cùng ở chung…

Từ ngày có bạn gái là Vu Hồng, chí hướng vốn tiêu tàn của Nguyễn Minh khôi phục lại không ít. Nguyễn Minh bắt đầu tham gia nhiều khoá huấn luyện của bệnh viện, ngẫu nhiên tay nghề lại từng chút được nâng lên. Còn Vu Hồng cũng bắt đầu có được chính kiến, không còn khúm núm hệ luỵ người khác. Hai người ở chung, ra sức tiết kiệm chắt chiu. Đến khi có một vốn kha khá, việc đầu tiên họ nghĩ đến không phải kết hôn mà là mở một phòng khám nhỏ, coi như cũng là hoàn thành một phần chí hướng của tuổi trẻ.

Họ về quê của Nguyễn Minh, một tiểu khu cạnh nông thôn, ở đây đa số người ốm không có tiền đi bệnh viện, đều tới phòng khám của Nguyễn Minh. Tiếng tăm của phòng khám dần được hình thành. Có đôi khi, thành không công nhất thiết phải giao tranh, ngẫu nhiên là cần một chút vận may.

Tiếng tăm một đồn mười, mười đồn trăm. Phòng khám và bác sĩ Nguyễn Minh dẫn trở nên nổi như cồn. Một ngày, có một lão nhân tóc bạc hoa râm ngồi xe lăn cùng mấy chục người âu phục tới tìm. Ban đầu sợ hãi, nghĩ có ai tới trả thù hay đòi bảo kê, miệng lắp bắp: "Các người… tìm ai… là…"

Lão già ngồi trên xe lăn mỉm cười ôn hoà, ra lệnh cho những kẻ mặc âu phục đen phía sau lui ra. Tiếp theo mới giải thích nguyên nhân tới tìm bác sĩ họ Nguyễn.

Nguyễn Minh hiểu rõ sự tình, người này thuở trẻ nắm giữ đầu đảng, là một trùm xã hội đen khét tiếng. Có một viên đạn ở não bây giờ muốn lấy ra.

Mấy bệnh viên chính quy đương nhiên không dám nhận vụ này vì thế lực của ông ta, sợ rằng nếu thất bại cái mạng sẽ đền không đủ. Nguyễn Minh trong lòng mềm nhũn, cắn chặt răng, quyết định đặt cả vận mình cuộc đời mình vào cuộc phẫu thuật này.

Và cũng chính từ ngày cuộc phẫu thuật ấy thành công, Nguyễn Minh có được danh tiếng và lợi lộc. Lão trùm chết đi, không có con cái, cắt ra một phần tài sản cho Nguyễn Minh mở một bệnh viện. Chính là bệnh viện Hồng Minh bấy giờ nổi tiếng hội tụ nhiều nhân tài.

Lúc ấy Nguyễn Minh mới quyết định cùng Vu Hồng kết hôn. Sau năm năm yêu thương cùng nhau vượt gian khó kết cục cũng đâm hoa kết trái. Năm thứ hai sau khi kết hôn Vu Hồng hạ sinh con gái đầu lòng, đặt tên là Nguyễn Ngô Sương. Nhưng từ ngày sinh nở, Vu Hồng thân thể có chút yếu kém.

Có đôi khi, thứ đã mất đi sau mới hiểu được quý trọng đến nhường nào.

Sau khi biết Vu Hồng bệnh tim qua đời, Nguyễn Minh vô cùng hối hận. Chính bản thân cũng chưa từng nghĩ đến, vì mình một lần rượu say mà hại chết người bạn đời suốt 20 năm nên nghĩa vợ chồng. Nguyễn Minh điên loạn, đánh đập, tra hỏi người đàn bà xen ngang giữa họ, vì cái gì lại quyến rũ mình, vì cái gì tới khiến vợ mình bị kích động đến nỗi phải chết. Nguyễn Ngô Sương đứng sau cánh cửa chứng kiến hết mọi việc, ở trong lòng chợt cười.

Cuối cùng, Nguyễn Minh quyết định đưa mẹ con Nguyễn Đa vứt bỏ ở nông thôn, để mẹ con họ tự sinh tồn không màng quan tâm. Nhưng rốt cục, vì Nguyễn Ngô Sương nói một câu, lại để Nguyễn Đa ở lại.

Nguyễn Ngô Sương hận người đàn bà tên Đan Phượng kia, càng hận nghiệt chủng của bà ta gấp trăm lần. Chỉ muốn khiến cho đứa trẻ ấy phải khổ sở, sống không bằng chết. Lúc ấy Nguyễn Ngô Sương 15 tuổi, Nguyễn Đa 7 tuổi.

Từ đó Nguyễn gia có thêm một nhị tiểu thư. Mà vị nhị tiểu này bề ngoài trông giống hệt đại tiểu thư, nếu quan sát không kĩ có thể nghĩ hai người là song sinh.

Nguyễn Ngô Sương mỗi lần nghe Nguyễn Đa gọi mình là tỷ, cơ thể lại bất giác run lên. Luôn muốn né tránh Nguyễn Đa, nhưng đứa trẻ ấy càng bám riết lấy cô, không bao giờ muốn rời cô nửa bước. Lúc Nguyễn Đa được mười tuổi, Nguyễn Ngô Sương mới biết em gái mình tên là gì.

Vì sao lại biết tên nàng? – Nguyễn Ngô Sương hỏi bản thân.

Nàng vẫn nhớ rõ, đó là sinh nhật của mình, Nguyễn Đa chạy tới nói cho nàng nghe.

– "Tỷ tỷ… ta tên là Nguyễn Đa."

– "Ừ. người tên là Nguyễn Đa, ta là Nguyễn Ngô Sương. Người từ lúc sinh ra đã là đồ dư thừa, còn ta, sinh ra nhất định là Thiên Hạ Vô Song."

Nói những lời như vậy, đối với một đứa trẻ 10 tuổi, có phải là quá mức tàn nhẫn?

Nguyễn Đa ngơ ngác nhìn Nguyễn Ngô Sương, không hề để ý lời nói mang ý tứ châm chọc khinh thường. Nguyễn Ngô Sương thực sự thật đẹp, trong lòng một đứa trẻ bỗng nhiên thốt ra suy nghĩ đầu tiên:

– "Tỷ tỷ… ta thích tỷ"

– "Nhưng ta, chỉ hận ngươi".